Cục Cưng Có Chiêu


Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm Hồ Ngọc Duyên ngây ra một lúc, sau đó mới cười nói: “Không phải là tôi vẫn còn chưa theo đuổi được đó à, nhưng mà là người đàn ông mà Hồ Ngọc Duyên đã coi trọng thì chắc chắn không thể chạy thoát, chỉ có điều là tôi muốn biểu thị chủ quyền sớm mà thôi.”
Thẩm Hạ Lan ngơ ngác.

Theo đuổi người ta còn có thể theo đuổi như thế này?
“Hai người quen biết nhau hả?”
Diệp Ân Tuấn vội vàng nói với Thẩm Hạ Lan: “Là con gái của chủ tịch Hồ, mấy năm nay nhà họ Hồ vẫn luôn phát triển vận tải đường thủy, có lộ tuyến hàng hải của riêng mình, có rất nhiều vận tải đường biển mà người khác không đi được nhưng nhà họ Hồ đều có thể đi được, hơn nữa còn đảm bảo an toàn, mấy năm nay làm ăn rất nổi bật, cũng coi như là kiêu hùng trên biển.

Ông Hồ chỉ có một đứa con gái, cưng con gái như mạng của mình, nếu như mà biết con gái của mình muốn tìm đàn ông, chắc có lẽ là muốn giơ chân.”
Diệp Ân Tuấn kiên nhẫn giải thích cho Thẩm Hạ Lan nghe tình cảnh nhà họ Hồ.

Hồ Ngọc Duyên lại sốt ruột nói: “Sếp Diệp, anh cũng đừng có nói với ba của tôi nha, nếu như để cho ba tôi biết chuyện này thì tôi còn chưa theo đuổi người ta xong mà đã bị hù chạy rồi, vậy thì đời này của tôi không thể kết hôn được.”

Thẩm Hạ Lan đột nhiên nở nụ cười.

Hồ Ngọc Duyên thấy cô cười lên trông rất xinh đẹp, vênh vang đắc ý nói: “Tôi biết cô là Thẩm Hạ Lan có đúng không, là một nốt chu sa ở trong lòng của Tống Dật Hiên.”
“Nói chuyện chú ý một chút đi, đây là vợ của tôi.”
Sắc mặt của Diệp Ân Tuấn lập tức tối xuống.

“Ai nha, biết mà, biết là anh thương vợ của mình, tôi đâu có nói gì khác đâu, tôi chỉ muốn nói cho dù cô đã từng là khúc mắc của Tống Dật Hiên thì tôi cũng có lòng tin biến cô trở thành quá khứ, cuộc đời sau này của Tống Dật Hiên sẽ do tôi phụ trách.”
Hồ Ngọc Duyên tràn đầy lòng tin.

“Được rồi, nếu như cô có thể làm chị dâu của tôi, tôi cầu còn không được nữa là.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan khiến Hồ Ngọc Duyên hơi bất ngờ.

“Chị dâu, cái gì chứ?”
Diệp Ân Tuấn buồn cười nhìn cô ta rồi nói: “Theo đuổi người ta mà còn không biết rõ thân phận bối cảnh của người ta nữa hả, cô còn dám uy hiếp vợ của tôi, cô có biết không, Tống Dật Hiên với vợ tôi là mối quan hệ anh em họ đó.”
“Hả? Có người yêu nào mà cuối cùng lại trở thành anh em không, khó trách Tống Dật Hiên lại không theo đuổi cô được.”
Diệp Ân Tuấn không thích nghe lời này của Hồ Ngọc Duyên.

“Cái gì mà người yêu chứ, người yêu của vợ tôi là tôi.”
“Ai nha, biết rồi biết rồi, đâu có ai tranh giành với anh.”

Hồ Ngọc Duyên khoác tay, sau khi biết thân phận của Thẩm Hạ Lan thì cô ta lập tức bước lên khoác cánh tay của Thẩm Hạ Lan, cười nói: “Em họ Hạ Lan giúp đỡ một chút nha.”
Khóe môi của Thẩm Hạ Lan hơi cong lên, cảm thấy rất hưởng thụ đối với xưng hô em họ.

“Hửm?”
“Giữ bí mật với Tống Dật Hiên giúp tôi đi.”
“Không phải là cô có lòng tin là mình sẽ theo đuổi anh ấy hả?”
Thẩm Hạ Lan buồn cười nhìn Hồ Ngọc Duyên.

Hồ Ngọc Duyên vội vàng nói: “Tôi có lòng tin chứ, chẳng qua nếu như cô làm trợ thủ thì không phải đỡ tốn công hơn rồi à.”
“Cô không sợ Tống Dật Hiên đối với tôi tình cũ khó quên hả?”
“Đó là chuyện không thể! Không phải là còn có tôi à, nếu như anh ấy còn có thời gian nhớ đến cô á? Làm sao có thể?”
Hồ Ngọc Duyên ngước cổ lên, vô cùng kiêu ngạo và tự tin.

Thẩm Hạ Lan lập tức nở nụ cười.


“Được rồi.”
“Cứ quyết định như vậy đi, không cho phép đổi ý, nào, ngoéo tay với nhau.”
Nói xong, Hồ Ngọc Duyên liền vươn ngón tay nhỏ của mình ra.

Diệp Ân Tuấn cảm thấy Hồ Ngọc Duyên giống như là một đứa nhỏ.

Thẩm Hạ Lan cũng buồn cười, ngoéo tay với cô ta, tâm trạng không khỏi thả lỏng hơn rất nhiều.

Lúc này, Từ Hiền Trang đi mua nước trở về, lúc nhìn thấy Hồ Ngọc Duyên thì hơi giật mình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận