“Cô Hồ, sao cô lại đến đây?”
Hồ Ngọc Duyên liếc mắt nhìn qua, lại lạnh nhạt nói: “Tôi đến đây còn phải báo cáo trước với cô hả, cô là gì của tôi?”
Lời này vừa mới nói xong, Thẩm Hạ Lan liền nghe thấy mùi thuốc súng.
“Hiền Trang, đưa nước cho tôi đi.”
Từ Hiền Trang vội vàng đưa nước cho Thẩm Hạ Lan, thuận tiện móc tiền từ trong túi ra.
“Cô Thẩm, đây là tiền mua nước còn thừa.”
“U, mua một chai nước cho người ta mà còn muốn lấy tiền đó hả? Từ Hiền Trang, cô nói xem một ngày cô làm bao nhiêu công việc chẳng lẽ ngay cả tiền mua nước cũng không có nữa hả?”
Lời trào phúng của Hồ Ngọc Duyên làm sắc mặt của Từ Hiền Trang không thể kiềm chế được nữa.
Cô ta cắn chặt môi, buồn bực nói: “Tôi vẫn chưa được nhận tiền lương.”
“Được được được, nhìn bộ dạng nghèo túng của cô là thấy muốn bốc hỏa rồi.”
Hồ Ngọc Duyên vô cùng chán ghét.
Ánh mắt của Từ Hiền Trang hơi rũ xuống, hai tay nắm chặt lại với nhau, sau đó bước qua một bên ngồi xuống rồi không nói gì nữa.
Đèn phòng phẫu thuật đã tắt.
Hồ Ngọc Duyên lập tức xông tới.
“Bác sĩ, anh ấy như thế nào rồi?”
Từ Hiền Trang có chút tức giận với hành động của Hồ Ngọc Duyên, cô ta bực bội nói: “Tôi đã làm thủ tục nhập viện cho Tống Dật Hiên rồi, chắc là có sắp xếp phòng bệnh.”
“Cô không bị gì đó chứ? Tống Dật Hiên là tổng giám đốc tập đoàn Tống thị, cô lại để anh ấy ở trong phòng bệnh bình thường?
Từ Hiền Trang, cô nghĩ thế nào vậy hả, không phải là người cùng một thế giới, cô nên tự nhận thức bản thân mình đi?”
Hồ Ngọc Duyên không thèm để ý lời nói của mình làm Từ Hiền Trang khó xử bao nhiêu, cô ta trực tiếp nhận việc từ tay của y tá, đẩy Tống Dật Hiên vào trong phòng bệnh vip.
Nước mắt đảo quanh trong hốc mắt của Từ Hiền Trang.
Thẩm Hạ Lan nhìn không nổi nữa rồi, vừa muốn nói gì đó lại bị Diệp Ân Tuấn túm lại.
Diệp Ân Tuấn lắc đầu với cô, ra hiệu cô không nên nhúng tay vào.
Thẩm Hạ Lan không đành lòng, thấp giọng nói: “Chúng ta vào xem Tống Dật Hiên đi.”
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan đi vào trong phòng bệnh.
Từ Hiền Trang đi theo ở phía cuối cùng.
Cô ta nhìn phòng bệnh vip xa hoa, trong lúc nhất thời có chút tự ti mặc cảm.
Chỉ sợ là một ngày ở đây còn cao hơn tiền lương của cô ta.
Cô ta đột nhiên luống cuống tay chân.
Sau khi Hồ Ngọc Duyên đợi Tống Dật Hiên vào trong, nghe y tá nhắc nhở vài thứ, không khỏi lấy vở ghi chép lại.
“Y tá, còn có gì cần nhắc nhở nữa không?”
“Tạm thời không có.”
“Cảm ơn cô.”
Hồ Ngọc Duyên vô cùng lịch sự với y tá.
Cô ta xoay đầu lại nhìn Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, nói: “Mọi người về đi, tôi chăm sóc anh ấy là được rồi.”.