Thẩm Hạ Lan thấy sữa nóng ở trong tay đã hơi ấm, cô liền biết Diệp Ân Tuấn đợi được một khoảng thời gian rồi, chỉ có điều là từ xưa đến nay người đàn ông này sẽ không nói mấy chuyện như thế.
“Anh biết em ở bên trong, sao về rồi mà lại không vào?”
“Để em với bác sĩ Tiêu nói chuyện phiếm với nhau, thuận tiện xử lý chút công việc.”
Diệp Ân Tuấn cưng chiều nói.
Thẩm Hạ Lan uống sữa, thuận tiện hỏi: “Phi xử lý không được hả?”
“Cậu ta có chuyện cần phải xử lý.”
“Không phải Tống Đình đã tỉnh dậy rồi hả, không trở về công ty à?”
Diệp Ân Tuấn dừng lại một chút rồi nói: “Anh không muốn để cho cậu ấy trở về.”
“Có ý gì?”
Thẩm Hạ Lan thắc mắc.
Diệp Ân Tuấn đút tay vào trong túi, thấp giọng nói: “Mấy năm nay cậu ấy đã có thể tự mình đảm đương một phía, ở chỗ của anh thì có hơi lãng phí, không gian ở bên ngoài rất lớn, cậu ấy nên tạo nên thiên hạ thuộc về riêng mình, huống hồ gì anh vẫn hy vọng là cậu ấy trở về quân khu.”
“Vậy còn anh, anh có đi không?”
Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Ân Tuấn, đây là lần đầu tiên cô hỏi thẳng anh về vấn đề này.
Diệp Ân Tuấn hơi bất ngờ, lập tức cười nói: “Em cũng biết rồi?”
“Anh không nói làm sao em biết?”
Thẩm Hạ Lan có chút kiêu ngạo.
Diệp Ân Tuấn thấy vợ mình tức giận, vội vàng nói: “Anh với cậu ấy không giống nhau, anh có vợ con rồi, trở về làm cái gì? Cho dù có trở về đi nữa thì anh cũng không có tâm tư làm nhiệm vụ, không thể dùng toàn lực ứng phó, chẳng bằng giao cơ hội lại cho người khác, anh chỉ cần chăm sóc cho vợ con mình là được rồi.”
“Không có tiền đồ.”
Thẩm Hạ Lan khinh bỉ, nhưng mà khóe miệng lại nâng lên.
Anh ấy không trở về, thật là tốt.
Loại cảm giác này giống như là nỗi lo ở trong lòng đột nhiên được buông xuống, thoải mái không có từ nào diễn tả.
“Anh vẫn không nên nhúng tay vào chuyện của Tống Đình, để cậu ấy tự đưa ra quyết định đi, có một vài người có tài nhưng mà không có nghĩa là bọn họ có dã tâm, làm sao anh lại biết là Tống Đình không thích có cuộc sống hài hòa với Lam Tử Thất cơ chứ?”
Lời đề nghị của Thẩm Hạ Lan vô cùng đúng chỗ.
Diệp Ân Tuấn nhẹ gật đầu: “Cho dù cậu ấy không trở về quân khu thì anh cũng không hi vọng cậu ấy đi làm cùng với anh, cậu ấy có rất nhiều sản nghiệp của mình, chỉ là vẫn còn chưa sát nhập, làm cho người ta cho rằng cậu ấy chỉ là trợ lý của anh, thật ra thì tài sản của cậu ấy đã được tích lũy không ít.
Nếu như Lam Tử Thất thật sự muốn phát triển trong giới giải trí, chắc có lẽ là Tống Đình phải gầy dựng, dù sao thì dưới tình huống không quyền không thế, muốn bảo vệ người mà cậu ta yêu chưa chắc là sẽ làm được, có một vài mối quan hệ cần cậu ta phải xử lý.”
Nghe thấy Diệp Ân Tuấn suy nghĩ cho Tống Đình vô cùng chu đáo, Thẩm Hạ Lan có chút ghen tị: “Chồng ơi, anh đối xử với Tống Đình thật là tốt, em có chút ghen ghét rồi đó.”
“Anh đối với em không tốt hả? Đồ không có lương tâm!”
Diệp Ân Tuấn vươn tay cưng chiều vuốt mũi của cô một cái.
Thẩm Hạ Lan le lưỡi nói: “Dù sao thì em cũng ghen ghét đó.”
“Vậy em nói xem anh phải đối tốt với em như thế nào?”
Diệp Ân Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, có đôi khi Thẩm Hạ Lan giống như là một đứa con nít.
Nhưng mà anh tình nguyện cả đời này cô đều giống như là một đứa bé, như thế này sẽ hạnh phúc hơn nhiều.
“Không bằng tối nay anh hầu hạ em đi?”
Thẩm Hạ Lan chớp chớp đôi mắt to, vẻ mặt chờ mong nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn lập tức thấy phiền muộn.
“Khụ khụ, thay cái khác đi, tối nay anh phải họp video rồi.”
“Giao cho Phi là được rồi, không phải là anh đã giao quyền cho cậu ta rồi hả? Cứ để cho cậu ta học hỏi kinh nghiệm đi, hay là nói anh không thích em nữa?”
Thẩm Hạ Lan duỗi ngón tay ra chỉ vào trong ngực của Diệp Ân Tuấn, dọa Diệp Ân Tuấn vội vàng cầm tay của cô lại.
“Tổ tông ơi, nơi này là bệnh viện.”.