Cục Cưng Có Chiêu


“Cô cũng là nữ đó, có được không hả?”
Tống Dật Hiên bó tay rồi.

“Vậy thì không giống, em là vợ tương lai của anh, em có nhìn đi nữa cũng là chuyện hiển nhiên.”
Sự tự tin này của Hồ Ngọc Duyên khiến khóe môi của Tống Dật Hiên co rút.

“Tôi nói là đời này tôi không có dự định kết hôn, cô cũng đừng có lãng phí thời gian ở trên người của tôi nữa, có được không hả?”
“Em không đó, đời này của em chỉ ỷ lại vào anh thôi.

Em mặc kệ, anh đều đã thấy của em hết rồi, anh không cưới thì em gả cho ai đây?”
Lượng tin tức trong lời nói này của Hồ Ngọc Duyên quá lớn, trong lúc nhất thời làm cho Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn đứng ở bên ngoài đều ngây ngẩn cả người.

Có chuyện gì vậy?
Tống Dật Hiên lại rối rắm.

“Tôi đã nói chuyện đó là chuyện ngoài ý muốn.”

“Em mặc kệ! Dù sao thì anh cũng đã nhìn thấy của em hết rồi, em lớn như vậy, ngoại trừ mẹ của em thì chưa có người nào nhìn thấy thân thể của em đâu, anh phải chịu trách nhiệm.”
Hồ Ngọc Duyên không chịu buông tha.

Tống Dật Hiên cảm thấy đau đầu.

“Đầu của tôi đau quá.”
“Đợi em đi tìm bác sĩ cho anh.”
Hồ Ngọc Duyên nói xong rồi lại muốn đi tìm y tá, lại bị Tống Dật Hiên cầm tay lại rồi nói: “Cô đừng có lắc lư ở trước mặt tôi thì tôi sẽ hết đau.”

“Anh lại nói lớn tiếng một chút, làm cho tất cả mọi người đều nghe thấy, vậy thì không có ai tranh giành anh với em nữa.”
Lần này Tống Dật Hiên hoàn toàn không lên tiếng.

Anh ta sắp ngất đến nơi rồi.

“Hồ Ngọc Duyên, coi như tôi cầu xin cô đi, để tôi yên tĩnh một chút.”
Tống Dật Hiên nói không được sự chua xót ở trong lòng.


Anh ta thật sự là bệnh nhân hả.

“Cũng không nói gì nữa, anh nghỉ ngơi cho thật tốt đi.”
Lời nói của Hồ Ngọc Duyên làm khóe miệng của Tống Dật Hiên co rút.

“Ý của tôi là cô có thể tạm thời đừng xuất hiện ở trước mặt của tôi được không?”
“Không thể, em là do em họ của anh kêu ở lại chăm sóc cho anh.”
Hồ Ngọc Duyên trực tiếp nhắc tới Thẩm Hạ Lan.

“Là ai?”
“Thẩm Hạ Lan đó, không phải là em họ của anh hả, cô ấy đã nói như vậy.”
Hồ Ngọc Duyên mặt không đỏ tim không đập lôi kéo Thẩm Hạ Lan ra làm con cờ lớn, quả nhiên Tống Dật Hiên ngậm miệng lại.

Nếu như biết Thẩm Hạ Lan có tác dụng như thế, ngay từ đầu cô ta đã nói như vậy rồi.

Thẩm Hạ Lan đứng ở bên ngoài nghe Hồ Ngọc Duyên bắt nạt Tống Dật Hiên như thế, cũng nhìn không được nữa rồi.

Cô đẩy cửa ra bước vào.

“Hồ Ngọc Duyên, tôi…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận