Ngay cả Tô Nam cũng đã nói là không có biện pháp, anh cũng không miễn cưỡng, cũng may là mấy ngày nay lượng công việc đã giảm bớt, anh cũng không cảm thấy cơn đau phát tác.
Thẩm Hạ Lan thấy anh đã đồng ý, lúc này mới cười tủm tỉm, cô cầm túi quần áo.
Nhân viên cửa hàng tính giá tiền xong xuôi, nhìn Diệp Ân Tuấn rồi nói: “Thưa quý khách, tổng cộng là năm trăm bốn mươi chín triệu, xin hỏi quẹt thẻ hay sao ạ?”
Diệp Ân Tuấn trực tiếp nhìn Thẩm Hạ Lan rồi nói: “Vợ trả tiền đi” Thẩm Hạ Lan hơi bất ngờ.
Mặc dù Diệp Ân Tuấn đưa thẻ cho cô, nhưng mà trên người của anh vẫn còn tiền, nói chung cũng không đến mức một tổng giám đốc đi ra ngoài mà tiền ở trên người cũng không có, cho nên Diệp Ân Tuấn đột nhiên nói như vậy làm Thẩm Hạ Lan giống như lão hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Sắc mặt của nhân viên bán hàng lập tức thay đổi.
Một người đàn ông đẹp trai như thế mà lại ăn bám.
Quả nhiên là không có người đàn ông nào là hoàn mỹ.
Thấy trong đáy mắt của nhân viên bán hàng lướt qua một tia châm chọc, Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ngay.
Chồng của cô đang tự hạ giá trị bản thân của mình để khỏi thu hút ong bướm? Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan không khỏi vui sướng.
Cô lấy túi tiền ra rồi lấy cái thẻ đen của Diệp Ân Tuấn ra.
“Quẹt thẻ đi”
Nhân viên bán hàng nhìn thấy thẻ đen ở trong tay của Thẩm Hạ Lan, lập tức trở nên vô cùng cung kính.
“Vợ, tư thế quẹt thẻ của em quá mức xinh đẹp”
Diệp Ân Tuấn sợ là khí chất tiểu bạch kiểm của mình vẫn còn chưa động lòng người, lập tức nói một câu: “Anh thích em hào phóng như thế này.”
Khóe miệng của nhân viên bán hàng co rút.
Thẩm Hạ Lan sắp không nhịn cười được rồi.
Vội vàng cầm thẻ, nói với Diệp Ân Tuấn: “Xách đồ đi, đi mua quần áo cho em.”
“Ok.”
Diệp Ân Tuấn nhận mệnh cầm quần áo vừa mới mua rồi đi ra khỏi cửa hàng bán đồ nam với Thẩm Hạ Lan.
Vừa mới đi ra khỏi cửa, Thẩm Hạ Lan liền cười đến nỗi gập người.
“Diệp Ân Tuấn, anh không sợ bị người khác nhận ra hả, anh đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Hoàn Trí, lại để cho người ta nghĩ rằng là tiểu bạch kiểm ăn bám”
“Nhận ra thì có sao đâu, có bản lĩnh thì bọn họ cũng tìm một người vợ giống em đi”
Diệp Ân Tuấn nói năng không thèm để ý.
Thẩm Hạ Lan bị câu nịnh nọt này của Diệp Ân Tuấn làm cho hết sức thoải mái.
“Đừng có tưởng là nói như vậy thì em sẽ tha thứ cho anh chuyện anh đến bệnh viện thắt ống, chuyện nào ra chuyện ấy”
Trong nháy mắt, ánh mắt của Diệp Ân Tuấn tối xuống.
Sau người phụ nữ này vẫn còn nhớ chuyện đó vậy? “Vợ ơi, em nói xem phải làm như thế nào thì mới có thể bỏ qua chuyện này?”
“Không biết nữa, cứ xem tâm trạng, đi thôi Tiểu Diệp Tử” Một câu Tiểu Diệp Tử của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn thiếu chút nữa đã ngã xuống.
Người phụ nữ này thật sự là cho cái cán thì cô thuận lợi trèo lên, nhưng mà cảm giác cưng chiều cô cũng thật sự rất tốt.
Khóe môi của Diệp Ân Tuấn hơi cong lên, nhấc chân đi theo bước chân của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan mua quần áo khá đơn giản, chọn xong rồi cũng không cần thử, trực tiếp quẹt thẻ mua.
Hai người đi dạo, thành phố đã lên đèn.
Thẩm Hạ Lan mệt mỏi, có hơi đau chân.
Diệp Ân Tuấn nhìn giày cao gót ở trên chân cô, anh nói: “Em ở đây đợi một lát đi.” Không bao lâu sau, anh liền đi mua một đôi giày đế bằng trở về.
Thẩm Hạ Lan lập tức bó tay rồi.
“Diệp Ân Tuấn, anh có thấy ai mặc váy mà lại đi giày đế bằng không hả? Hơn nữa còn là giày vải làm từ thủ công, quê mùa biết bao nhiêu?
Diệp Ân Tuấn không quan tâm tới sự ghét bỏ của Thẩm Hạ Lan, anh trực tiếp quỳ một chân xuống.
“Mang vào dễ chịu mới là quan trọng nhất, nhấc chân lên”
Ánh mắt của anh nhàn nhạt, lại mang theo một tia đau lòng.
Cho dù Thẩm Hạ Lan có không vui lòng đi nữa thì lúc này cũng không thể không giơ chân lên.
Diệp Ân Tuấn đặt chân của cô lên trên đùi mình, nhẹ nhàng xoa trong lòng bàn tay hai lần, Thẩm Hạ Lan lập tức cảm thấy thoải mái hơn.
“Sau này có thể không cần mang giày cao gót thì đừng có mang, không thấy tội mình hả?” Lúc Diệp Ân Tuấn nói chuyện thì cũng mang đôi giày vào cho Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan có chút buồn bực: “Không phải là em muốn cao bằng anh đó à, ai kêu anh cao lớn như thế chứ.”
“Mang giày cao gót thì có thể cao bằng anh hả? Em nghĩ sao vậy, anh không cần những thứ này đâu, anh thích độ chênh lệch chiều cao giữa chúng ta”
“Diệp Ân Tuấn, anh gián tiếp nói với em là em lùn có đúng không hả?”.