Cục Cưng Có Chiêu


“Anh đều đã lấy giấy thông hành ở bên kia rồi, không phải nói là muốn đi xem xem mẹ của Phương Nguyên có phải là dì cả của em không hả?”
“Hình như là có chuyện như vậy, nhưng mà thăm dò là thăm dò, em không muốn đến ngày sinh nhật của anh mà lại lãng phí thời gian làm chuyện này.

Diệp Ân Tuấn, em muốn trải qua một sinh nhật chỉ có hai chúng ta.”
Thẩm Hạ Lan bĩu môi, có chút chờ mong.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Vậy chúng ta đi biển nha?”
“Chỉ có hai người chúng ta đi biển thôi hả?”
“Chỉ cần em đồng ý”
“Không cho phép có những người khác, ngay cả Nghệ Nghệ cũng không cho phép có mặt” Thẩm Hạ Lan giống như là một đứa nhỏ đang công khai chủ quyền.

Diệp Ấn Tuấn cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của cô, anh vội vàng nói: “Được.”
“Bây giờ anh đừng có mà đồng ý với em, sau này con gái của anh vừa khóc lóc vừa đòi là anh lại mềm lòng” Thẩm Hạ Lan hiểu Diệp Ân Tuấn rất rõ.

Diệp Ân Tuấn bất lực nói: “Anh không nói thì chắc có lẽ con bé ấy không nhớ ngày sinh nhật của anh đâu.”
“Tốt nhất là như vậy.”
Lúc nói chuyện, hai người đã đi đến siêu thị.

Ngày hôm nay siêu thị đang trong thời gian giảm giá, có khá nhiều người.

Thẩm Hạ Lan thật sự sợ Diệp Ân Tuẩn bị một dì một thím nào đó cướp đi mất, cô trực tiếp nắm tay của anh đi vào quầy bán nguyên liệu nấu ăn.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan xem mình như là một đứa con nít, anh không thể nhịn cười.

Loại cảm giác này thật sự rất tốt.

Mặc dù ồn ào nhốn nháo, nhưng mà lại có khí tức cuộc sống yên bình.

Diệp Ân Tuẩn bị Thẩm Hạ Lan kéo đi cả một đường mua rất nhiều đồ, cuối cùng, lúc xếp hàng tính tiền rất ngay ngắn, cũng không hề không kiên nhẫn.

Sau khi đi ra khỏi siêu thị, Thẩm Hạ Lan vẫn còn muốn đi dạo trong cửa hàng khác, nhưng mà không còn sức lực.

Thật là mệt mỏi.

Thân thể này còn phải bồi bổ mới được.

Diệp Ân Tuấn thấy cô thật sự mệt mỏi, anh dịu dàng nói: “Để anh cõng em về nhà”
“Thôi bỏ đi, anh vẫn còn cách nhiều đồ lắm”
“Không nói nữa, lên đây đi, bắt đầu từ ngày mai em phải tập thể dục buổi sáng với anh.”
Thẩm Hạ Lan vẫn còn đang cảm động vì nửa lời trước của Diệp Ân Tuấn, sau khi nghe thấy nửa câu sau thì lại trực tiếp không muốn đi nữa.

“Diệp Ân Tuấn, anh thật sự tàn nhẫn
“Vì để sau này chúng ta có thể sống với nhau đến bạc đầu, anh cảm thấy đề nghị của anh là đề nghị lương tâm”
Diệp Ân Tuấn cũng không bị biểu hiện của Thẩm Hạ Lan làm cho mềm lòng.

Sức khỏe của Thẩm Hạ Lan thật sự không thể không rèn luyện.

“Cái gì mà đề nghị lương tâm chứ, làm vậy em không được ngủ nướng”
“Sau khi đi tập thể dục xong thì về ngủ tiếp”
Đối với điểm này, Diệp Ân Tuấn rất dễ thương lượng.

Mặc dù Thẩm Hạ Lan có chút phiền muộn, nhưng mà cũng phát hiện sức khỏe của mình mà không cần rèn luyện, chỉ sợ là sẽ mất sớm.

“Được rồi, nhưng mà không thể tập với cường độ cao”
“Anh sẽ cố gắng”
Diệp Ân Tuấn ngồi xổm xuống trước mặt của Thẩm Hạ Lan.

Nhớ tới sáng ngày mai còn phải tiến hành tập thể dục buổi sáng, cô bò lên trên lưng của Diệp Ân Tuấn.

Sau lưng của Diệp Ân Tuấn rất ấm áp, cũng rất rộng rãi, mang đến cho người ta một cảm giác an toàn.

Không biết là do Thẩm Hạ Lan đi dạo mệt mỏi hay là do cái gì đó, cô cứ dựa ở trên lưng của Diệp Ân Tuấn rồi ngủ thiếp đi.

Lúc Diệp Ân Tuấn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô, anh không khỏi sửng sờ, sau đó lại nở nụ cười, bước chân bình ổn đi đến nhà tổ nhà họ Diệp.

Diệp Nghệ Nghe thấy Diệp Ân Tuấn trở về, bỗng nhiên lại nhào tới, lúc nhìn thấy Diệp Ân Tuấn công Thẩm Hạ Lan thì lại nhẹ nhíu mày.

“Mẹ đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn cần ba cõng nữa ạ?”
Giọng nói của Diệp Nghề Nghê rất bất mãn.

Diệp Ân Tuấn cười nói: “Cho dù mẹ con có già đến bảy tám chục tuổi đi nữa thì cũng là vợ của ba, chồng cũng vợ mình, đó là chuyện nên làm”
“Chồng đều sẽ cõng vợ ạ?”
“Đương nhiên rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui