Cục Cưng Có Chiêu


“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan xoa mắt đôi mắt còn đang nhập nhèm của mình rồi hỏi.

Diệp Ân Tuấn xoa đầu cô đầy yêu thương: “Không sao, em ngủ đi, anh đi gọi một cuộc điện thoại đến Ủy ban.”
“Thật phiền hà, ngày mai đi đăng ký không được sao?”
Thẩm Hạ Lan cảm thấy Tống Dật Hiên đúng là kiểu người làm tới đâu nghĩ tới đó, hoàn toàn không quan tâm gì đến suy nghĩ của Hồ Ngọc Duyên.

Cô ngáp một cái rồi lại nằm xuống giường.

Trong chăn vẫn ấm áp, thoải mái hơn.

Có thêm một người làm ấm giường nữa thì càng tốt.


Thẩm Hạ Lan lầm bầm nói: “Anh nhanh lên, không có anh em không ngủ được.”
Câu nói này làm anh vô cùng thoải mái.

Khóe môi của Diệp Ân Tuấn hơi cong lên.

“Được.”
Nói xong, anh cầm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ.

Cả người Hồ Ngọc Duyên nổi da gà.

“Ai ya, sếp Diệp, lúc hai người thể hiện tình cảm với nhau có thể tạm thời ngắt điện thoại đi được không?”
“Không ai bắt cô phải nghe.”
Tâm trạng của Diệp Ân Tuấn rất tốt, không quan tâm đến những lời trêu đùa của Hồ Ngọc Duyên.

“Chỉ một lần này thôi đấy, không có lần sau nữa đâu, cô cũng nghe thấy rồi đấy, Hạ Lan nhà tôi bảo buổi tối không có tôi thì không ngủ được.”
“Được rồi, được rồi, tôi biết hai người tình cảm rồi, anh mau làm giúp tôi đi, tôi đảm bảo sẽ không làm phiền đến hai người nữa, tiện thể cũng xử lý đám người không ra gì đó cho hai người rồi.”
Diệp Ân Tuấn nói: “Mấy người không ra gì đó là người của cô đúng không?”
“Ai ya, anh không cần quan tâm đó là người của ai, tôi chỉ hỏi anh anh có muốn Tống Dật Hiên không quan tâm đến vợ anh nữa không? Nếu anh muốn thì giúp đỡ tôi việc này, anh ấy chỉ cho tôi thời gian là một buổi tối, rõ ràng là đang làm khó tôi nhưng Hồ Ngọc Duyên tôi là người thấy khó khăn thì sẽ né tránh sao?”
Hồ Ngọc Duyên đắc ý, vênh cằm lên.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Tôi nói thật câu này khó nghe để khuyên cô, nếu cô gả cho một người đàn ông mà trong lòng anh ta vẫn còn người phụ nữ khác, nhất định cô sẽ chịu rất nhiều cực khổ.”

“Không sao, người phụ nữ trong lòng anh ấy là người mà cả đời này anh ấy cũng không thể với tới được, nếu đã như vậy thì cần gì đắn đo vậy làm gì? Chỉ cần tôi đối xử tốt với anh ấy, toàn tâm toàn ý yêu anh ấy, con người không phải cây cỏ, tôi không tin Tống Dật Hiên sẽ không yêu tôi.”
“Nếu như cô cố gắng rồi nhưng anh ta vẫn không yêu cô thì sao?”
Câu hỏi của Diệp Ân Tuấn làm Hồ Ngọc Duyên im lặng một lát rồi cười: “Không yêu thì thôi, dù sao tôi cũng đã cố gắng rồi, tôi cũng đã cho đi rồi, đến cuối cùng nếu như anh ấy vẫn không yêu tôi thì tôi sẽ để cho anh ấy tự do.”
“Còn cô thì sao? Tình cảm mà cô đã bỏ ra thì sao?”
“Cứ để nguội lạnh vậy thôi.

Tôi nói này sếp Diệp, sao hôm nay anh nhiều lời như vậy hả? Vợ anh không phải bảo anh về sớm để nghỉ ngơi sao.

Ngày tháng về sau vẫn còn rất dài, ai mà biết được chuyện bất ngờ và bất hạnh chuyện nào sẽ đến trước chứ? Tôi chỉ biết bây giờ Tống Dật Hiên cho tôi cơ hội này thì tôi sẽ bắt lấy.

Chỉ cần tôi trở thành người vợ danh chính ngôn thuận của anh ấy, tôi sẽ bảo vệ thật tốt tình yêu của tôi, cuộc hôn nhân của tôi.

Còn về phía anh ấy thì ai mà biết được, cứ vừa đi vừa xem thôi.”
Mặc dù Hồ Ngọc Duyên đang cười nhưng đáy mắt lấp lánh giọt nước mắt, có điều đã bị cô ta nhanh chóng kiềm lại.


Con đường này là bản thân cô ta tự chọn, người đàn ông đó là người cô ta yêu, cho dù thế nào cô ta cũng sẽ đi tiếp, quyết không bỏ cuộc.

Trái tim Diệp Ân Tuấn hơi cảm thấy xúc động, hiếm khi anh nói được thêm một câu.

“Về sau nếu như anh ta bắt nạt cô, cô có thể đến tìm Hạ Lan để kể khổ.”
“Yo, sếp Diệp đang cho tôi một chỗ dựa vững chắc sao?”
Hồ Ngọc Duyên lập tức cảm thấy thoải mái.

“Tôi sợ cô đi một mình quá vất vả, nếu như cô không kiên trì được, cô bỏ cuộc, đến lúc đó không phải anh ta lại để ý đến vợ của tôi thì sao? Chúng ta làm như vậy gọi là đôi bên cùng có lợi.

Hơn nữa cô phải đảm bảo, cho dù Tống Dật Hiên có làm gì thì cô cũng không được trút giận lên người Hạ Lan, không được oán hận cô ấy, càng không được làm chuyện gì quá đáng với vợ tôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận