Cục Cưng Có Chiêu


Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan thay quần áo rồi đi xuống dưới.

Diệp Ân Tuấn đã thay quần áo cho Nghê Nghê xong.

“Đi thôi, ba người trong nhà chúng ta đi tập thể dục.”
“Nghê Nghê cũng đi sao?”
Câu nói của Thẩm Hạ Lan làm Nghê Nghê tự nhiên cảm thấy không vui.

“Con đi lạ lắm sao? Hay là hai người chê con chướng mắt?”
“Làm gì có chuyện đó, con là công chúa của ba, con đừng nhạy cảm như vậy được không?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy con gái hơi nhạy cảm, lập tức an ủi.

Ngược lại Thẩm Hạ Lan lại thờ ơ không nói gì.

Trong việc tranh giành sự yêu thương của Diệp Ân Tuấn, cô và Nghê Nghê không có cách nào để đạt được suy nghĩ chung.

Cả nhà ba người bọn họ ra ngoài chạy vài vòng, đến khi quay về Thẩm Hạ Lan cảm thấy cả người mình đều rã rời, còn Diệp Nghê Nghê thở hổn hển, chỉ có một mình Diệp Ân Tuấn là không bị ảnh hưởng gì.

“Nghỉ ngơi một chút, tắm rửa rồi chúng ta chuẩn bị ăn sáng, ăn xong ba đưa hai người đến Tô Châu Hà Đề.”
“Tô Châu Hà Đề là nơi thế nào hả ba?”
Diệp Nghê Nghê rất tò mò.

Diệp Ân Tuấn cười rồi nói: “Tô Châu Hà Đề là một câu lạc bộ cao cấp, hai năm nay bên trong đó mới có thêm khu vui chơi cho trẻ em, đến khi con đến đấy sẽ có rất nhiều bạn nhỏ chơi cùng con, Nghê Nghê có cảm thấy vui không?”
“Thật sao ạ? Lại được ăn nữa ạ?”
Thẩm Hạ Lan đỡ trán.

Cái đồ tham ăn này!
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Có, có rất nhiều đồ ăn ngon, lại có cả mấy chị gái ở đó cùng con nữa.”
“Tốt quá rồi, vậy chúng ta cùng đi qua đó đi.”
Diệp Nghê Nghê vui mừng quay về phòng đi tắm.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu, cô cũng không quản Nghê Nghê, sau khi cô đi tắm xong, Diệp Ân Tuấn đã chuẩn bị xong bữa sáng.

“Em thấy người giúp việc trong nhà có thể cho nghỉ hết.”
“Vì sao?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy khó hiểu.

Thẩm Hạ Lan chỉ vào chiếc tạp dề trên người anh rồi nói: “Có sếp Diệp suốt ngày vào bếp như vậy thì còn cần gì tới người giúp việc nữa.

Lãng phí quá.”
Diệp Ân Tuấn bật cười.

“Em chê anh nấu cơm quá thường xuyên à?”
“Cũng không phải vậy, cảm thấy đau lòng cho anh thôi.

Có người giúp việc thì anh cứ để cho bọn họ làm, thời gian của anh cũng không có nhiều, lại còn bận rộn, không cần sáng nào cũng làm đồ ăn sáng cho mẹ con em đâu.”
Những gì Thẩm Hạ Lan nói cũng khá đúng.

Diệp Ân Tuấn mỉm cười ôm lấy eo cô, kéo cô ngồi lên đùi mình, thấp giọng nói: “Có thời gian thì anh làm chút gì cho hai người ăn thôi, anh cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Hơn nữa gần đây anh chỉ phụ trách mấy việc lớn ở công ty, những việc khác đều giao cho Phi rồi.

Anh phải dành ra thời gian để ở bên cạnh cô vợ nhỏ của anh chứ, nếu không cô ấy không để ý đến anh thì sao?”
“Vâng, anh biết là tốt rồi.”
Tâm trạng Thẩm Hạ Lan rất thoải mái.

“Đúng rồi đã đón Thẩm Niệm Niệm qua chưa? Em bận quá quên mất người này luôn.”
“Đón qua rồi.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn hơi khó chịu.

“Đợi sau khi buổi tụ họp này kết thúc anh sẽ dẫn em đi, tiện thể nói cho em biết một chuyện.”
Thấy Diệp Ân Tuấn có vẻ thần bí tự nhiên Thẩm Hạ Lan cảm thấy hứng thú.

“Chuyện gì vậy?”
“Thẩm Niệm Niệm không phải là con ruột của ba mẹ nhà họ Thẩm.”
“À.”
Thẩm Hạ Lan không bất ngờ với chuyện này lắm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui