“Luyện thì luyện, tôi sợ anh à!”
Tô Nam nói rồi liền trực tiếp cởi áo khoác.
Bạch Tử Đồng lúc này nhàn nhạt mở miệng.
“Đừng quên bệnh đau thần kinh của anh hai, ra tay nhẹ chút.”
Thân thể Tô Nam lập tức khựng lại một chút.
“Bạch Tử Đồng, anh mới là chồng em.
Em nói giúp anh hai như vậy thích hợp sao?”
Lời nói Tô Nam dần chua lè.
Bạch Tử Đồng cười nói: “Chính vì anh là chồng em nên em mới nhắc nhở anh.
Anh nghĩ xem, chị dâu Thẩm Hạ Lan đã giao em điều dưỡng rồi, lỡ anh khiến bệnh đau thần kinh của anh hai lại phát tác, đến lúc đó hai vợ chồng chúng ta chăm sóc hai vợ chồng họ, há chẳng phải càng bồi thường ghê gớm hơn sao?”
Thẩm Hạ Lan và An Nhiên lập tức cười.
Tô Nam miễn cưỡng nói: “Bỏ đi, nghe bà xã không chịu thiệt.
Xem như anh hôm nay xui xẻo.”
Anh ta lạnh lùng trừng mắt Diệp Ân Tuấn, lại ngồi về trước bàn bài.
Lương Tử nhìn đồng hồ, cau chặt mày lại.
“Niệm Vi sao còn chưa tới? Tôi ra ngoài xem thử, mọi người nói chuyện.”
Bốn cậu chủ thiếu mất Lương Thiệu Cảnh liền không hợp thành một bàn mạt chược nữa, ba người đàn ông bèn cùng nhau bàn quân sự, luận kinh tế.
“Anh hai, anh thật sự không quay về nữa?”
Lời của Tô Nam khiến ánh mắt Diệp Ân Tuấn bất giác nhìn sang Thẩm Hạ Lan.
Anh thấp giọng nói: “Không về nữa.
Từ đây về sau, nơi có Thẩm Hạ Lan chính là chiến trường của tôi, nhiệm vụ duy nhất còn lại trong phần đời sau này của tôi chính là khiến cô ấy vui vẻ bình an cùng tôi đến đầu bạc răng long.”
“Đậu, ghen tỵ chết mất.”
Tô Nam rùng mình.
Trạm Dực vỗ vỗ vai anh, nói: “Mặc dù cậu không quay về đối với quân khu mà nói là một tổn thất, nhưng mỗi người đều có lựa chọn của mình, có thể lựa chọn cuộc sống như vậy, tôi tôn trọng cậu.
Chỉ cần cậu thấy ổn là được.”
“Cảm ơn anh cả.”
Diệp Ân Tuấn cười gật đầu.
Tiêu Niệm Vi vừa khéo lúc này dẫn đám trẻ vào.
“Ngại quá, đến trễ rồi.”
Lúc Tiêu Niệm Vi dẫn cặp song sinh vào, An Nhiên và Bạch Tử Đồng khẽ sững sốt.
“Song phượng à? Tôi còn luôn cho rằng hai người chỉ có một cô con gái.”
“Tôi cũng cho rằng như vậy.”
Tiêu Vận Ninh và Tiêu Tâm Hằng dưới ám chỉ của Tiêu Niệm Vi chào hỏi mọi người.
Mấy người lớn đều cho bao lì xì.
Diệp Ân Tuấn khẽ nói: “Tôi nói các người không thể bên dày bên mỏng được, Nghê Nghê nhà chúng tôi sao không thấy mọi người cho bao lì xì chứ? Chẳng lẽ con gái Lương Tử được yêu thích hơn?”
Mùi chua này thực lan khắp phòng.
Trạm Dực cười lắc đầu.
An Nhiên vội nói: “Chuẩn bị rồi đây, đều chuẩn bị rồi.
Còn không phải Trạm Dương dẫn Nghê Nghê ra ngoài chơi sao? Lát nữa quay lại chúng tôi nhất định cho.”
“Vậy còn được.”
Thẩm Hạ Lan nhìn dáng vẻ mê tiền của Diệp Ân Tuấn, lập tức buồn bực.
Người đàn ông này thiếu tiền sao?
Anh thiếu tiền sao?
“Khụ khụ!”
Thẩm Hạ Lan ho vài tiếng, nhắc nhở Diệp Ân Tuấn đừng quá trẻ con nữa.
Nhưng anh lại hiểu lầm, vội đá Tô Nam một cái.
“Nghe thấy không? Bà xã tôi cũng nôn nóng rồi, giám đốc nhà cậu đổi tiền mặt thôi mà tốc độ sao lại chậm thế chứ? Tôi cũng hoài nghi Tô Châu Hà Đê này của cậu làm sao mà kinh doanh nhiều năm như vậy.”.