“Ừ, Thanh cũng là đứa ham học, nhưng tuổi nó hơi lớn, vì lúc nhỏ không được học tập huấn luyện, có lẽ sẽ thua kém người khác một đoạn, không sao, rồi sẽ đuổi kịp.
Chỉ là Tô Thanh thật sự không cách nào nói chuyện sao?”
Nói đến Tô Thanh, mấy người phụ nữ lập tức có chút đau lòng.
Sắc mặt Bạch Tử Đồng khó chịu nhất.
“Tôi và Tô Nam đã tra hết y thuật, hầu như không có cách nào có thể khiến lưỡi một người lại dài ra.
Những người đó quá tàn nhẫn, mặc dù Thanh buổi tối không còn mơ thấy ác mộng nữa, nhưng ở cùng các bạn cùng tuổi, con bé rất im lặng, thậm chí không dám dùng ngôn ngữ tay trước mặt nhiều người, tôi sợ nó cứ tiếp tục như vậy thì trong lòng sẽ xuất hiện vấn đề.”
“Chuyện này quả thực khó giải quyết, sau này hẳn nên tìm thời gian khám bác sĩ tâm lý, nhưng muốn bước ra, vẫn là phải dựa vào chính mình, cô và Tô Nam đối xử với cô bé tốt như vậy, giống như ba mẹ ruột, tôi cảm thấy cô bé sẽ thay đổi.”
Thẩm Hạ Lan an ủi Bạch Tử Đồng.
Không ai rõ ràng đau khổ của Tô Thanh hơn cô.
Mấy người đang nói chuyện, bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gọi.
“Mẹ, có người đánh nhau.”
Trạm Nguyệt Nhi chạy lon ton về, đầu đầy mồ hôi.
Diệp Nghê Nghê cũng chạy vào, nắm lấy tay Thẩm Hạ Lan nói: “Mẹ, anh và Tiêu Vận Ninh đánh nhau rồi.”
“Cái gì?”
Thẩm Hạ Lan lập tức đứng dậy.
“Anh nào?”
“Anh Minh Triết.”
Thẩm Hạ Lan khẽ cau mày.
Tên nhóc thối này sao lại đến đây?
Nhưng nó luôn không ra tay với bé gái, hôm nay sao lại đánh nhau với con gái lớn của cậu Lương chứ?
“Mau ra ngoài xem xem.”
An Nhiên cũng có chút lo lắng.
Mấy người phụ nữ ra ngoài, đàn ông nhìn nhau, còn nói gì nữa, dù sao Lương Thiệu Cảnh đối với giá trị vũ lực của con gái mình có lòng tin tuyệt đối, mà Diệp Ân Tuấn cảm thấy con trai mình cũng xem như là một quý ông, không thể thật sự làm gì Tiêu Vận Ninh được.
Trạm Dực và Tô Nam cảm thấy ba của đương sự đều không vội, họ ra ngoài không tránh khỏi có chút nôn nóng quá.
Cho nên lúc đám người Thẩm Hạ Lan chạy ra, Diệp Minh Triết và Tiêu Vận Ninh đã đánh đến khó mà can ngăn.
Võ lực của hai đứa tương đương.
Diệp Minh Triết ban đầu khinh thường ra tay với một bé gái, nhưng Tiêu Vận Ninh thật sự là hiếp người quá đáng, trực tiếp úp toàn bộ miếng bánh kem lên đầu cậu.
Cậu vốn là có chút bệnh sạch sẽ, dưới cơn thịnh nộ còn bị Tiêu Vận Ninh trào phúng, Diệp Minh Triết lập tức không nhịn nỗi nữa, lần đầu tiên ra tay với một bé gái.
Ai nghĩ tới cô bé này còn hung dữ hơn hổ cái, võ lực cũng tương đương cậu, bất giác càng đánh càng hăng.
Tiêu Vận Ninh đơn thuần chỉ là nhìn Diệp Minh Triết không thuận mắt.
Một thằng nhóc lớn cỡ cô bé mà thôi, đến nơi thế này còn mặc quân trang, khiến cô bé nhìn liền không thoải mái.
Là quân nhân thì ghê gớm lắm à?
Đáng ghét nhất là cô bé nói chuyện với Diệp Minh Triết, ánh mắt cậu nhóc này lại không thèm nhìn cô bé, trực tiếp đi qua trước mặt cô bé.
Cái này mà còn nhịn được nữa thì cái gì có thể nhịn.
Tiêu Vận Ninh trực tiếp úp bánh kem trong tay lên đầu Diệp Minh Triết, ai biết cậu bé này lại không chút phong độ quý ông nào, trực tiếp ra tay với cô bé.
Đánh thì đánh.
Ai sợ ai chứ?
Tiêu Vận Ninh tràn đầy tự tin chuẩn bị trong vòng ba chiêu đánh sấp Diệp Minh Triết, ai biết cũng đã ba mươi chiêu rồi, không chỉ không đánh ngã Diệp Minh Triết, bản thân sắp chống đỡ không nỗi..