Tiêu Vận Ninh cảm thấy Thẩm Hạ Lan thật sự quá dịu dàng rồi, so với mẹ thì chính là một người trên trời một người dưới đất.
Cô bé rất ngưỡng mộ Thẩm Minh Triết có một người mẹ dịu dàng như vậy.
Tiêu Niệm Vi có hơi nghẹn lời mà lườm Tiêu Vận Ninh thì bị Thẩm Hạ Lan lôi vào.
“Được rồi được rồi, trẻ con đánh đánh nháo nháo thôi không có gì đâu, cậu cũng đừng quá nghiêm túc, sẽ dọa con đấy.”
“Vận Ninh nhà chúng tớ chính là đầu thai nhầm, tớ nói cho cậu biết, giả làm con trai, cả ngày đánh nhau gây chuyện, tớ đi theo mà cũng không thu dọn xong mớ rắc rối, tức chết tớ rồi.”
Tiêu Niệm Vi vừa nói vừa bị Thẩm Hạ Lan lôi về đại sảnh.
An Nhiên và Bạch Tử Đồng thấy bọn họ không sao, cũng quay lại rồi.
Tiêu Vận Ninh nhìn thấy Tiêu Niệm Vi rời khỏi rồi, lúc này mới thở phào, có điều đôi mắt đẹp đảo quanh, sau đó bỗng nhấc chân đi về phía nhà vệ sinh, lại bị Tiêu Tâm Hằng túm lại.
“Chị, chị lại muốn làm gì? Chị còn gây chuyện nữa, hôm nay trở về mẹ thật sự sẽ đánh đòn chị đấy.”
“Aiya, chị xử lý chút chuyện, em đừng quản chị.”
Tiêu Vận Ninh cảm thấy Tiêu Tâm Hằng có hơi lôi thôi, vội gỡ tay của mình ra, nhanh chóng đi tới cửa nhà vệ sinh.
Cô bé ngẩng đầu nhìn, đi thẳng vào nhà vệ sinh nam.
“Này, cậu tên là Diệp Minh Triết sao?”
Tiêu Vận Ninh chống cằm tùy tiện hỏi thẳng.
Diệp Minh Triết chưa tiểu xong, suýt nữa tiểu vào tay mình.
Mặt của cậu bé lập tức bỏ bừng, nhanh chóng kéo quần lên, đáy mắt lại vụt qua một tia phẫn nộ.
“Mắt của cậu không tốt à?”
“Hả?”
Tiêu Vận Ninh có hơi nghe không hiểu.
Diệp Minh Triết chưa từng thấy cô bé nào như vậy.
“Đây là nhà vệ sinh nam!”
Giọng điệu của cậu bé có hơi nặng.
“Tôi biết.”
Tiêu Vận Ninh nhìn Diệp Minh Triết như nhìn đồ ngốc.
Cậu bé này trông thì xinh trai, đáng tiếc là kẻ ngốc.
Trên cửa có viết nhà vệ sinh nam, cô bé đâu phải không nhìn thấy, nói thêm điều này với cô bé để làm gì chứ?
Diệp Minh Triết cảm thấy thật sự không thể nói chuyện với cô bé được.
Cậu trực tiếp kiễng chân rửa tay ở bồn rửa xong thì muốn đi ra ngoài, nhưng lại bị Tiêu Vận Ninh giang tay ngăn cản.
“Tránh ra!”
“Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”
Tiêu Vận Ninh nói chuyện đầy bá khí.
Diệp Minh Triết lười nói nhảm với cô bé, trực tiếp đập cánh tay của cô bé ra, nhấc chân rời đi.
Sống tay của Tiêu Vận Ninh lập tức đỏ lên.
“Này, cậu đánh tôi làm gì? Cậu xem sống tay của tôi đều đỏ rồi này.
Diệp Minh Triết, cậu đứng lại!”
Tiêu Vận Ninh còn chưa từng thấy một cậu bé nào ghét mình như vậy.
Cô bé rất được mọi người thích, cậu bé sao lại không thích cô bé chứ?
Diệp Minh Triết bực bội muốn chết, nếu biết lần này đến Tô Châu Hà Đề có thể gặp phải một sát tinh như vậy, cậu bé nói cái gì cũng sẽ không đích thân đi.
Cậu bé căn bản không nghe lời của Tiêu Vận Ninh, nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh, quay lại đại sảnh với Thẩm Hạ Lan.
Diệp Minh Triết nhìn thấy Trạm Dực cũng ở đây, vội vàng chào theo kiểu quân đội.
“Chào thủ trưởng!”
“Minh Triết à? Cháu sao lại tới đây?”.