Thẩm Hạ Lan đột nhiên nhếch môi.
“Đợi chút.”
“Được thôi.”
Diệp Ân Tuấn dựa vào sô pha, nhắm mắt lại, lại nhận được tin nhắn messenger.
Anh liếc nhìn hướng bếp, rồi bấm vào mở ra.
Là Hạ Tử Thu gửi.
“Tôi đến Vân Nam rồi, Thẩm Niệm Niệm bị suy thận đột ngột đang hấp hối, phải làm sao đây? Cứu hay không?”.
truyện teen hay
Diệp Ân Tuần lông mày chợt cau lại.
Suy thận?
Sao lại thế? “Đột phát sao?”
“Ừm, chắc là do trước đó thận không tốt, nhưng tôi không phải là bác sĩ, không nhìn rõ, nếu muốn biết nguyên nhân, có thể bảo bác sĩ xem cho cô ta.
Nhưng nếu anh đưa đến bệnh viện bây giờ sợ cô ta thừa cơ hội chạy đi, tuy rằng lúc đến biệt thự Tô Nam không thấy tôi, nhưng chắc anh ấy đoán được tôi
đến Hải Thành, cho nên một khi Thẩm Niệm Niệm trốn thoát, tôi có thể không tiếp tục ra tay được.”
Hạ Tử Thu nói rõ mọi chuyện.
Diệp Ân Tuấn lại cau mày.
Suy thận có nặng cỏ nhẹ, anh thực sự phải suy nghĩ cẩn thận.
“Cậu cử rời khỏi Hải Thành trước cũng được, nếu có việc gì thì liên hệ với tôi, bên này tôi sẽ lo liệu.
Tôi sẽ cho người tiếp quản Thẩm Niệm Niệm, cậu rút người của mình đi, tốt nhất trước khi Tô Nam ra tay, mọi người đã rút hết khỏi Hải Thành rồi.“
“Tôi hiểu rồi, tự chăm sóc bản thân đi.
Bệnh thần kinh không phải là vấn đề lớn, nhưng cũng không nên bỏ qua.
Đại ca, đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ giúp anh lấy sách cổ về.”
Câu nói của Hạ Tử Thu khiến trong lòng Diệp Ân Tuấn có chút ấm áp.
“Tự mình bảo trọng”
Sau khi đặt điện thoại xuống, Diệp Ân Tuấn vừa muốn gọi điện thoại cho Phi, lại phát hiện Thẩm Hạ Lan không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng anh, vẻ mặt khó lường nhìn anh.
Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngây ra.
“Em ở sau lưng anh khi nào?” Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói chuyện rồi cất điện thoại đi.
Thẩm Hạ Lan nhẹ giọng nói: “Cơm xong rồi, rửa tay ăn cơm đi”
“Được.”
Lúc Diệp Ân Tuấn đứng dậy, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng đưa tay ra đỡ.
“Anh không sao, tự mình làm được”
“Để em giúp anh đi, anh bây giờ là quả bom hẹn giờ, không biết khi nào phát nổ.
Thẩm Hạ Lan nói vậy khiến khóe miệng Diệp Ân Tuấn giật giật.
“Thiên Ưng mới gọi đến à?”
Thẩm Hạ Lan thản nhiên hỏi.
“Ừm, Thẩm Niệm Niệm suy thận, cấp tính.” Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến cho Thẩm Hạ Lan hơi khựng lại.
“Làm sao lại như vậy?”
Diệp Ân Tuấn vừa nhìn biết cô đang nghĩ gì, nhanh chóng nói: “Không liên quan đến chúng ta, chắc là vấn đề về thận của cô ta đã xảy ra từ lâu, chỉ là bây giờ mới bùng phát.”
“Vậy anh định làm gì?”
Thẩm Hạ Lan đỡ Diệp Ân Tuấn ngồi xuống ghế.
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, đột nhiên cười nói: “Anh muốn xem một màn kịch hay”
“Hửm?”
Thẩm Hạ Lan có chút bối rối.
“Chờ xem, nhưng đừng lo lắng, anh sẽ không để cho Thẩm Niệm Niệm chết, anh sẽ đưa cô ta đến bệnh viện.
Còn tội danh của cô ta, anh sẽ giao cho cảnh sát, xử lý theo pháp luật.
Bây giờ có phải tâm trạng tốt hơn không?”
Diệp Ân Tuấn biết Thẩm Hạ Lan là người tốt bụng, cho dù bị thương cũng không muốn kiện Thẩm Niệm Niệm, đối với chuyện này, Diệp Ân Tuấn không muốn làm cô lo lắng.
Nhưng cho dù là giao cho pháp luật trừng phạt, anh vẫn có thể đòi lại công bằng cho Thẩm Hạ Lan theo cách của mình.
Người làm tổn thương vợ anh nếu chỉ phải ngồi tù thì quá tiện nghi rồi.
Chỉ là anh sẽ không nói chuyện với Thẩm Hạ Lan.
Có những chuyện, cứ giấu Thẩm Hạ Lan đi.
Diệp Ân Tuấn tâm tự xoay chuyển, Thẩm Hạ Lan gật gật đầu..