“Tôi tìm anh đến vì có chuyện muốn giao cho anh.”
“Diệp đại ca cứ nói” Tiết Chí Thanh vội vàng đứng lên.
Từ từ chất của những người này, có thể thấy Hạ Tử Thu huấn luyện bọn họ theo yêu cầu của đặc chủng binh, nếu bọn họ là cánh tay phải tay trái của Hạ Tử Thu thì không sao, lỡ như có người phản bội thì sẽ là mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn.
Diệp Ân Tuấn không biết tại sao mình lại nghĩ như thế, nhưng anh nhẹ nói: “Đưa Thẩm Niệm Niệm đến bệnh viện quân khu điều trị, sau đó giao cho cảnh sát xử lý tội ác của cô ta.
Còn Thẩm Niệm Niệm bị suy thận.
Đem chuyện cô ta bị suy thận nói cho ba mẹ nhà họ Thẩm.
Có thể làm được không?”
“Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ”
Tiết Chí Thanh bước ra ngoài, Diệp Ân Tuấn ở trong phòng làm việc này kìm nén rất nhiều.
Anh muốn rời đi, lại phát hiện máy tính của Hạ Tử Thu đang bật, không khỏi thở dài, cầm lấy con chuột, nhìn thấy trang hiện lên trên máy tính, sắc mặt có phần thay đổi.
Diệp Ân Tuấn xem lướt qua, sau đó lặng lẽ tắt máy.
Anh bước ra khỏi biệt thự ven biển, phóng xe vào thành phố rồi mới gọi điện cho Tổng Đình.
“Gần đây có thời gian không? Đi công tác à?” Bên phía Tống Đình vang lên giọng nói không êm dịu lắm.
Anh nhanh chóng nhấc máy, mặc một chiếc quần dài rồi đi ra ban công.
“Sếp Diệp có gì dặn dò sao?”
“Ở cùng Tử Thất sao?”
Diệp Ấn Tuấn châm một điếu thuốc.
Tống Đình lúng túng ho khan một tiếng, “Ừm, phải”
“Tôi không muốn làm phiền thời gian vui vẻ của cậu, nhưng không ai ngoài cậu tôi có thể tin tưởng làm chuyện này.” Lời nói của Diệp Ân Tuấn khiến Tổng Đình đột nhiên có chút nghiêm túc.
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi sợ Tử Thu sẽ xảy ra chuyện.
Tổng Đình, tôi muốn cậu đi Vân Nam bí mật bảo vệ Tử Thu.
Cho dù xảy ra chuyện gì, an toàn của Tử Thu mới là quan trọng nhất”
Tổng Đình nghe Diệp Ân Tuấn nói thì sửng sốt.
“Thiên Ưng? Anh ta đi Vân Nam? Không phải ở Hải Thành sao?”
“Vì chút việc riêng của tôi mới đến Vân Nam, cậu có thời gian không?”
“Tôi sẽ đi ngay” Diệp Ân Tuấn nhỏ giọng nói: “Cậu cũng phải chú ý an toàn, cậu cũng biết, tôi cũng quan tâm đến cậu”
“Tôi biết rồi, đừng lo lắng, Sếp Diệp, tôi sẽ tự lo liệu.
Phải rồi, mấy ngày trước Dương Tân có gửi tin nhắn cho tôi, nói rằng Vân Nam có chút lộn xộn.
Anh thấy tôi có thể mang một đội người của chúng ta qua đó không?”
Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày.
Dương Tân người này nếu Tổng Đình không nói, anh gần như sẽ quên mất, hiện tại vừa nghe đến tên anh ta, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút xa xôi.
Diệp Ân Tuấn biết Dương Tân thích Thẩm Hạ Lan, dù sao cũng từng vì Phương Thiến phản bội Thẩm Hạ Lan, vẫn luôn hối hận, bây giờ cũng không biết tình hình thế nào.
“Tạm thời không cần đưa người của chúng ta tới đó, cậu trước tiên thăm dò Dương Tân đi, tâm tư hiện tại của anh ta với Hạ Lan như thế nào? Nếu vẫn coi Hạ Lan là chủ mẫu, chỉ mỗi người trong tay anh ta có thể duy trì tình trạng hỗn loạn bên Vân Nam rồi.”
“Được.” Cúp điện thoại xong, Tống Đình rời khỏi ban công, nhìn thấy Lam Tử Thất đã chỉnh tề quần áo đang định rời đi.
“Phải đi rồi?”
Tổng Đình dùng hai tay vòng qua Lam Tử Thất, muốn tiếp tục giữ ấm, nhưng bị Lam Tử Thất dùng tay chặn miệng.
“Là Diệp Ân Tuấn?”
“Ừm.”
“Lại đi ra ngoài?”
“Ừm”
Tổng Đình cảm thấy ánh mắt Lam Tử Thất nhìn mình có chút thay đổi, vội vàng siết chặt vòng tay nói: “Chi bằng em cùng anh đi một chuyến?” Lam Tử Thất không ngờ Tống Đình lại rủ mình, sự không vui vừa rồi lập tức được xoa dịu.
“Em không đi.
Diệp Ân Tuấn phải anh ra ngoài khẳng định có chuyện gấp phải làm.
Em có đi cũng không thể ra ngoài du lịch với anh, còn phải làm thư ký cho anh, em không sinh ra để vất vả đâu.
Anh nhanh hoàn thành công việc rồi về là được… Ngoài ra, em còn phải thu âm ca khúc đây này, Giang Sơn đã mấy lần hối em rồi.”
Tổng Đình nhìn thấy tâm trạng của Lam Tử Thất ổn rồi, trong lòng cũng yên tâm.
“Làm anh sợ chết khiếp.
Nếu em không tha cho anh, anh sẽ ăn không ngon ngủ không yên”
“Cút cút! Em không tin.
Mà này, anh ra ngoài làm việc dư thời gian có thể giúp em một việc được không?”
Lam Tử Thất yêu cầu Tống Đình đương nhiên được đồng ý.
“Em nói đi”
“Giúp em kiểm tra tin tức của Diệp Hồng”
“Diệp Hồng?” Tổng Đình khẽ cau mày, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc nhưng lại không nhớ ra là ai.
Lam Tử Thất nói nhỏ: “Lam Dũng từ nước ngoài gửi tin nhắn, nói rằng điều trị rất tốt, có thể ra sân để phục hồi chức năng, nhưng ước tính phải một năm rưỡi nữa mới khá lên được.
Nó nhắc tới Diệp Hồng này với em, là chị gái của Tô Thanh nhà Tô Nam, lúc đầu không phải đã đến nhà họ Lam của chúng em sao? Sau này Diệp Tri Thu diệt nhà họ Lam của chúng em, người cũng mất tích.
Em bị chuyện nhà họ Lam ép đến mức không nhớ ra người này.
Lam
Dũng nhờ em kiểm tra.
Anh để ý chút.”
Tổng Đình đột nhiên vỗ ngực nói: “Đừng lo lắng, chỉ thị của em rể anh nhất định sẽ thực hiện được.” Đang nói chuyện, di động của Lam Tử Thất vang lên..