“Phục vụ bà xã sẽ không mệt.”
Tài nịnh bợ của Diệp Ân Tuấn bây giờ càng ngày càng mượt rồi.
Thẩm Hạ Lan tâm trạng rất tốt.
“Được rồi, đừng sến súa nữa, em đi tắm.”
“Được, sau khi tắm xong, anh sẽ đưa em đi xem kịch.”
Câu nói của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan khựng lại.
“Hửm? Xem kịch?”
“Ừm, đi mau đi.”
Diệp Ân Tuấn hiếm khi úp úp mở mở.
Thẩm Hạ Lan cũng không thèm hỏi, dù sao một lát nữa cũng sẽ biết.
Cô lên lầu đi tắm, không biết có liên quan đến ăn bánh hay không, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cảm giác thật không tệ.
Sau khi thay một bộ đồ thoải mái hơn, Thẩm Hạ Lan bước xuống lầu.
Thấy Diệp Ân Tuấn đã mặc đồ xong rồi, cô bước đến nắm lấy tay anh.
“Em mặc cái này được không?”
Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng xinh đẹp thanh thuần của Thẩm Hạ Lan, hài lòng nói: “Tuyệt vời.”
“Vậy đi thôi.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lên xe.
Hai người đến thẳng bệnh viện.
Mặc dù Thẩm Hạ Lan rất tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều.
Vừa vào viện không bao lâu, Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ba mẹ nhà họ Thẩm vội vội vàng vàng chạy tới, theo sau là quản ngục.
“Có chuyện gì vậy?”
Thẩm Hạ Lan kéo kéo cổ tay Diệp Ân Tuấn, nhẹ giọng hỏi.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Không phải Thẩm Niệm Niệm bị suy thận cấp sao? Anh bảo người báo tin tức cho ba mẹ nhà họ Thẩm.
Không ngờ bọn họ sẽ đến sớm thế, chỉ sợ là một lát sẽ thất vọng thôi.”
Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ý của Diệp Ân Tuấn.
“Chẳng lẽ Thẩm Niệm Niệm không phải con ruột bọn họ sao? Làm xét nghiệm quan hệ cha con rồi?”
“Có phải hay không, lát nữa sẽ biết.
Thẩm Niệm Niệm bị suy thận cấp, hiện tại đang cần ghép thận gấp.
Thời điểm này, với thái độ của ba mẹ nhà họ Thẩm đối với Thẩm Niệm Niệm, sợ rằng họ sẽ dâng cả mạng của mình ra.
Hiện giờ ba mẹ nhà họ Thẩm có phải là ba mẹ ruột của Thẩm Niệm Niệm hay không sẽ sớm được tiết lộ thôi.
“
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Thẩm Hạ Lan không cầu xin cho ba mẹ nhà họ Thẩm.
Nếu như trước đây, Thẩm Hạ Lan nhất định lo lắng họ không chịu nổi tin tức, nhưng tình cảm của con người lại sợ phung phí.
Tình cảm của Thẩm Hạ Lan dành cho ba mẹ nhà họ Thẩm đã tiêu hao hết từ lâu, bây giờ nhìn bọn họ giống như đang nhìn người xa lạ.
Liền sau đó, y tá liền bước ra khỏi phòng mổ.
“Người nhà của Thẩm Niệm Niệm có ở đó không?”
“Chúng tôi là ba mẹ của con bé.”
Mẹ Thẩm mấy ngày này có thể sống không được tốt lắm, dường như cả người già đi rất nhiều.
Ba Thẩm cũng mất đi phong thái lúc trước, ánh mắt có chút mờ mịt, hai người nghe thấy y tá gọi người nhà Thẩm Niệm Niệm thì tiến lên một bước, giữa hàng lông mày hiện vẻ lo lắng.
Cô y tá nhỏ giọng: “Hai người là gì của cô ấy?”
“Chúng tôi là ba mẹ của con bé.”
“Vậy thì nhanh lên, người nào là máu gấu trúc, mau vào truyền máu một chút.
Hiện tại bệnh nhân đang xuất huyết nội, tình huống có chút nguy hiểm.”
Cô y tá nói xong vừa định rời đi, lại bị ba Thẩm nắm lấy.
“Chờ đã, cô nói Niệm Niệm nhóm máu gì?”.