Cục Cưng Có Chiêu


Cô trước kia nghĩ không cần thiết, dù sao vài trăm triệu cũng không phải là chuyện lớn đối với cô, nhưng đối với Từ Hiền Trang mà nói là con số trên trời, nhưng bây giờ xem ra lòng tốt của cô không được đền đáp rồi.

Từ Hiền Trang đột ngột bật khóc.

“Chị Hạ Lan, tôi không có nhiều tiền như vậy.

Dù sao chị ở nhà cũng có nhiều ô tô, chi bằng…”
“Xe tôi nhiều là việc của tôi, có liên quan xu nào đến cô không? Bồi thường cho vụ va chạm là chính đáng mà? Hay phải làm theo trình tự pháp lý? Vậy cũng được, mặc dù chuyện này đã qua rồi nhưng bãi đậu xe vẫn còn video, chi bằng gọi cảnh sát đến để cảnh sát xử lý.”
Thẩm Hạ Lan nói rồi lấy điện thoại di động ra.

Từ Hiền Trang giật phắt điện thoại di động của Thẩm Hạ Lan.

“Chị Hạ Lan, chị không ép chết tôi không được sao?”

Từ Hiền Trang kêu gào thảm thiết.

Các phóng viên xung quanh nhìn thấy cảnh này, lại bắt đầu mở miệng.

“Bà Diệp, nhà họ Diệp có sản nghiệp lớn, không cần bắt nạt kẻ yếu thế này chứ?”
“Yếu thế? Anh biết sự thật là như thế nào mà ở đây phát ngôn bừa bãi?”
Sắc mặt Thẩm Hạ Lan chợt trầm xuống.

Người phóng viên bị sốc đến mức không thể đến không nói nên lời, giọng điệu trở nên có chút cứng nhắc.

“Bà Diệp, thái độ của bà là thế nào? Bà nghĩ bà là vợ của Diệp Ân Tuấn thì ghê gớm lắm sao? Bà có thể kiêu căng hống hách sao?”
“Vợ Diệp Ân Tuấn tôi đây có cái quyền này! Thế nào? Anh có ý kiến gì không?”
Diệp Ân Tuấn không biết đã xuống từ lúc nào, nghe thấy phóng viên nói vậy, lập tức bước tới bảo vệ Thẩm Hạ Lan trong lòng, ánh mắt lạnh lùng giống như một thanh kiếm sắc bén phóng ra, trực tiếp đâm thẳng về phía đối phương.

Phóng viên không nhịn được run cầm cập.

“Cậu Diệp, tôi…”
“Từ Hiền Trang cố ý đâm vào xe của vợ tôi.

Vợ tôi tốt bụng, không tính toán với cô ta, ai mà biết cô ta không những không biết ơn, bây giờ còn ở đây quấn lấy, thế nào? Người có tiền chúng tôi phải coi tiền như rác? Người có tiền chúng tôi phải bị kẻ nghèo vu oan ức hiếp? Đàn bà chỉ biết diễn yếu đuối, ở trước mặt báo chí rơi hai hàng nước mắt, là có thể đổi trắng thay đen? Còn các người là phóng viên, chỉ nhìn bề mặt mà không để ý đến chân tướng hay sao?”
Loạt câu hỏi của Diệp Ân Tuấn khiến phóng viên đỏ mặt, suýt chút nữa không ngẩng đầu lên được.

Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy Diệp Ân Tuấn giờ phút này thật đẹp trai.

Diệp Ân Tuấn nhìn hiện trường xung quanh, thấy Từ Hiền Trang muốn lợi dụng cơ hội này lẻn đi, liền vội vàng nói: “Bắt người đến đồn cảnh sát cho tôi, ở đồn cảnh sát, tôi muốn xem ai còn tiếp tục vu oan cho vợ tôi nữa.


Vợ Diệp Ân Tuấn tôi, đâu phải chó mèo mà muốn tùy ý bắt nạt! “
Những lời này đơn giản là mắng thảm Từ Hiền Trang.

Từ Hiền Trang lần này thực sự khóc rồi.

Nhưng Thẩm Hạ Lan miễn nhiễm với nước mắt của cô ta rồi.

Khoảng thời gian này cô ta cố ý dừng lại trước cửa công ty của Diệp Ân Tuấn, gọi điện cho phóng viên đến làm cô khó xử, cô ta định làm gì?
Thẩm Hạ Lan ít nhiều cũng có chút rõ ràng.

Trong lòng cô không khỏi có chút may mắn, cũng may Tống Dật Hiên không có ở bên cạnh cô ta, nếu không sẽ không dễ dàng giải quyết.

Từ Hiền Trang thấy người của Diệp Ân Tuấn đi tới, vội vàng nhờ phóng viên giúp đỡ.

“Mọi người không thể đứng nhìn họ sử dụng tư hình được.”
Nhưng dưới sự uy nghiêm của Diệp Ân Tuấn, cũng không ai dám ra tay.


Lúc Từ Hiền Trang bị bắt đi, cô ta dữ tợn nhìn Thẩm Hạ Lan một cái, hận ý trong mắt khiến Thẩm Hạ Lan có chút không nói nên lời.

Cô còn không biết mình có đắc tội người phụ nữ này hay không nữa.

Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, nhìn phóng viên trước mặt nói: “Chuyện ngày hôm nay nên viết thế nào các vị trong lòng cũng rõ, tôi cũng không nói nhiều.

Hy vọng sau này tin tức truyền thông lúc làm khó vợ tôi tốt nhất nên làm rõ rồi hẵng đến, nếu không sợ là mọi người không còn chén cơm đâu.”
Đây tuyệt đối là một lời uy hiếp trần trụi.

Tiếc là vậy mà không ai dám nói gì hết.

Thẩm Hạ Lan được Diệp Ân Tuấn bảo vệ bước vào công ty..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận