Hoắc Chấn Đình đột nhiên trở nên lo lắng.
“Sao lại mất tích?”
Thẩm Hạ Lan nói cho Hoắc Chấn Đình biết chuyện lấy sách cổ.
Tâm trạng của Hoắc Chấn Đình có chút lo lắng.
“Chú nhỏ, sao chú lại quan tâm đến Hạ Tử Thu như vậy?”
Thẩm Hạ Lan có chút nghi hoặc.
Hoắc Chấn Đình thở dài nói: “Cậu ấy chính là lính của chú! Mấy năm trước chú không thể ngăn cản cậu ấy báo thù, khiến cậu ấy cả đời này đều đi sai đường, lần này chú nghi ngờ Cung Tuyết Dương này có vấn đề.
Nhưng lại sợ Hạ Tử Thu trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường.
Cháu phải biết là tình cảm của cậu ấy với Cung Tuyết Dương gần như có thể phá hủy cậu ấy.
Nhưng không ngờ chú vẫn chậm một bước.”
Thẩm Hạ Lan không nghĩ ra được Hạ Tử Thu và Hoắc Chấn Đình còn có tầng quan hệ như vậy, không khỏi sững sờ.
“Trước khi Ân Tuấn đi Nam Phi đã bảo Tống Đình đi qua bảo vệ Hạ Tử Thu, nhưng người lại bị mất tích.
Cháu tin, Tống Đình sẽ tìm được Hạ Tử Thu.
Hơn nữa trong tay anh ta còn có sách cổ mà cháu cần, anh ta quan tâm đến Ân Tuấn như vậy, sẽ trở lại.”
“Hi vọng cậu ấy vẫn tốt.”
Đồng tử của Hoắc Chấn Đình không khỏi chìm xuống mấy phần.
Lúc Thẩm Hạ Lan đi ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Chấn Đình, trong lòng rất phức tạp.
Trong cuộc đời này, trọng tình cảm là một đức tính tốt, nhưng quá trọng tình cảm lẽ nào thật sự có thể phá hủy một người sao?
Nhìn từ chuyện của Hạ Tử Thu, Thẩm Hạ Lan không khỏi có chút sợ hãi.
Nếu như mình xảy ra chuyện gì, Diệp Ân Tuấn có phải cũng sẽ điên cuồng như vậy?
Thẩm Hạ Lan quả thật không dám nghĩ đến.
Cô trở lại phòng xem Diệp Nghê Nghê đã dậy chưa, không khỏi mỉm cuời.
“Con mèo lười, dậy rồi?”
“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”
Diệp Nghê Nghê nhìn thấy Thẩm Hạ Lan, đôi mắt to lấp lánh.
Thẩm Hạ Lan ngồi xổm xuống, ôm con gái vào lòng, dịu dàng nói: “Mẹ phải đi Nam Phi.
Ba, anh trai con đều ở bên đó, mẹ không yên tâm, muốn qua xem thế nào.
Hôm nay con bắt đầu ở lại chỗ ông trẻ có được không?”
“Con bắt buộc phải chấp nhận sự sắp xếp này sao?”
Diệp Nghê Nghê ngây thơ hỏi.
“Tốt nhất là vậy, bởi vì chỉ khi con ở với ông trẻ, mẹ mới yên tâm, mới có thể toàn tâm toàn ý cùng với mấy người của ba con cùng trở lại.”
“Được rồi, vậy con miễn cưỡng chấp nhận vậy.
Mẹ, mẹ phải chú ý an toàn.”
Diệp Nghê Nghê nói xong nhảy khỏi đùi của Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan có chút sững sờ, cười nói: “Mẹ còn cho là con sẽ nói muốn đi cùng mẹ chứ.”
“Con không đi đến Nam Phi đâu, bên đó không có đồ ăn ngon, con đi qua đó sẽ bị đói chết.
Con vẫn lựa chọn ở nhà ngoan ngoãn đợi mọi người quay về.”
Câu nói này của Diệp Nghê Nghê khiến Thẩm Hạ Lan có chút dở khóc dở cười.
Nha đầu này thật sự là một kẻ ham ăn danh xứng với thực.
Cô lại nói với Diệp Nghê Nghê một vài vấn đề, sau đó mới thu dọn đồ rời khỏi nhà họ Hoắc.
Lam Thần đã đợi ở bên ngoài.
Lúc Thẩm Hạ Lan lên xe không ngờ lại nhìn thấy Khương Hiểu.
“Sao cô lại ở đây? Không phải tôi bảo cô chăm sóc ông ngoại tôi sao?”
“Mợ chủ, ông cụ Tiêu bảo tôi đến nói với cô, bên phía Dư Khinh Hồng ông ấy tự có quyết định, bảo cô không cần phân tâm.
Ngoài ra còn nói đi đến Nam Phi mọi chuyện đừng phô trương thanh thế, có thể lùi một bước thì lùi một bước, không có gì quan trọng hơn việc sống sót trở về.”
Khương Hiểu nói cho Thẩm Hạ Lan biết những lời mà ông cụ Tiêu đã nói.
Thẩm Hạ Lan lập tức hiểu ra..