Cục Cưng Có Chiêu


Nước T?
Sao lại là nước T?
Chẳng lẽ Trương Linh là người nước T?
“HQ có ý nghĩa gì?”
“Hồi quy.”
Lời của Diệp Minh Triết khiến Diệp Ân Tuấn có chút sững sờ.
“Hồi quy? Tên này có chút thú vị.”
“Còn có cái thú vị hơn nữa.

Người phụ nữ Tiêu Nguyệt này là mẹ của Phương Nguyên, đã qua đời rồi, nhưng bà ta không để lại tổ chức cho con trai mình, mà là giao cho một thuộc hạ mình tin tưởng nhất.
Sau khi Tiêu Nguyệt qua đời, tổ chức HQ hoàn toàn biến mất khỏi nước T, tất cả đều chìm vào biển lớn, không còn bất kỳ tung tích nào.

Nhiều năm như vậy trôi qua, tổ chức này dần mờ nhạt trong ánh mắt mọi người, bây giờ rất ít người biết tới nó, có lẽ ngay cả Phương Nguyên cũng không biết sự tồn tại của tổ chức này.

Cho nên trong tay Trương Linh có con dấu hoa văn này, con đoán bà ta rất có khả năng chính là thuộc hạ mà năm đó Tiêu Nguyệt tin tưởng nhất.


Nếu suy đoán này thành lập, vậy chúng ta có thể tạm thời mượn dùng người của bà ta.”
Diệp Minh Triết nói ra hết những gì mình biết.
Cậu mặc dù ở quân khu, nhưng chuyện liên quan tới Thẩm Hạ Lan, cậu vẫn có cách biết được.

Lúc biết Phương Nguyên và Thẩm Hạ Lan có khả năng có quan hệ, Diệp Minh Triết gần như đã tra sạch hết tám đời tổ tông anh ta, xâm nhập hệ thống nước T hết lần này tới lần khác như chốn không người, đối với việc nhân viên an ninh của nước T có khóc hay không, chuyện này không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu.
Diệp Ân Tuấn trầm ngâm giây lát, nói: “Được, bên phía Trương Linh con đi nói chuyện, ba đến chỗ mẹ con trước.

Ba nghĩ mẹ con đã có thể đơn độc xông vào, thì hẳn còn chừa đường lùi, cho nên con tạm thời đừng lo lắng.”
“Không cần an ủi con, con đã không còn là một thằng nhóc không hiểu chuyện nữa rồi.

Huấn luyện trong quân khu khá tàn khốc, điều nên hiểu con đều hiểu.”
Diệp Minh Triết nói xong thì đứng dậy rời đi, Diệp Ân Tuấn có chút cạn lời.
Đây là bị con trai ruột của mình khinh thường sao?.

Truyện Xuyên Nhanh

Anh thậm chí cảm thấy mình đưa Diệp Minh Triết đến quân khu hơi sai rồi.
Thằng nhóc này ngày càng không xem ông già nó ra gì.
Lúc Diệp Minh Triết đi tới cửa thì khựng lại, không quay đầu, nhàn nhạt nói: “Lão Diệp.”
“Hử?”
“Còn sống cùng mẹ con quay về, con không muốn làm đứa bé trong gia đình đơn thân.”
Nói xong, cậu không chút chậm trễ nhấc chân rời đi.
“Thằng nhóc thúi này.”
Khóe môi Diệp Ân Tuấn khẽ cong lên, đáy mắt tràn đầy hài lòng và kiêu ngạo.
Anh nhanh chóng sửa soạn, nhảy lên xe, cự tuyệt tất cả người đi theo, một mình đến thành trấn của Mạc Nhiên.
Tai mắt của Mạc Nhiên rất kịp thời báo cáo hành tung của anh.
“Lão đại, Diệp Ân Tuấn quả thực một mình tới đây.”
Mạc Nhiên nhìn Thẩm Hạ Lan, cười tà ác, nói: “Được lắm, người đàn ông của cô xem như có bản lĩnh, nhưng tôi cũng nhìn ra, cô là xương sườn của anh ta, chỉ không biết, anh ta có nỡ bỏ mạng mình vì cô không.”
“Người đàn ông của tôi rất mạnh mẽ đó, yên tâm đi, trước khi anh nhắm mắt sẽ có thể nhìn thấy anh ấy bình an vô sự đứng trước mặt anh.”
Thẩm Hạ Lan trào phúng nói một tiếng, sau đó lười để ý tới anh ta.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm hình ảnh trong video giám sát màn hình lớn truyền tới.
Mới một ngày không gặp mà cô đã hơi nhớ anh rồi.
Người đàn ông này đen rồi, nhưng hình như càng đẹp trai.
Hôm nay anh mặc quần áo rằn ri mê người, mặc dù không gắn quân hàm trên vai, nhưng vẫn khiến cô không thể dời mắt.
Không hổ là chồng cô!
Mặc gì cũng đẹp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận