Cục Cưng Có Chiêu


Nhưng sau đó đã không còn nữa.

“Hẹn cháu ở đây, quả thực là bất đắc dĩ, vẫn xin cháu đừng chấp nhặt.”
“Tìm tôi đến có chuyện gì?”
Thẩm Hạ Lan không muốn nói chuyện tình cảm với bà ta.

Tiêu Nguyệt là con gái lớn của ông cụ Tiêu, chỉ nhìn tướng mạo thì đúng thật là rất giống, nhưng công nghệ hiện đại tiên tiến như vậy, muốn có khuôn mặt giống Tiêu Ái cũng không có gì là không thể.

Trước khi chính thức xác nhận danh tính của Tiêu Nguyệt, Thẩm Hạ Lan không muốn buông thả cảm xúc của mình.

Vì tình cảm của con người rất dễ bị tổn thương.

Cô đã bị cha mẹ Thẩm làm tổn thương một lần, cô không muốn bị tổn thương lần thứ hai, đương nhiên không thể để cho ông cụ Tiêu phải trải qua loại đau đớn này.


Tiêu Nguyệt hơi ngạc nhiên về phản ứng và thái độ của Thẩm Hạ Lan đối với mình.

“Con bé này, có lẽ cháu vẫn không biết dì là ai?”
“Tôi biết, mẹ của Phương Nguyên, nghe nói là dì cả của tôi, chị gái sinh đôi của mẹ tôi.

Nhưng điều này có liên quan gì đến tôi không?”
Những lời nói và thái độ bình tĩnh của Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Nguyệt có chút lúng túng.

“Có lẽ dì hơi vội vàng khi tìm gặp cháu, nhưng dì chỉ là muốn nhìn thấy cháu gái của mình thôi.

Cháu có thể hiểu được tâm trạng của dì không?”
“Thành thật mà nói, tôi không hiểu.

Nếu bà muốn gặp tôi, thì sẽ luôn có cơ hội.

Bà cũng có cơ hội khi mẹ tôi còn sống, nhưng mẹ tôi bây giờ không còn nữa, bà đến gặp tôi vì biết tôi là bà Diệp đúng chứ.

Hoặc là nói Trương Linh đã nói với bà về địa vị của tôi trong lòng Diệp Ân Tuấn, còn có nhà họ Hoắc và nhà họ Tiêu đằng sau tôi, chính bởi vì mấy thân phận này, bà mới đến gặp tôi đúng chứ? Bà sở dĩ chọn thời điểm này gặp tôi, chỉ e là có liên quan đến Phương Nguyên, đúng không?”
Lời nói bình tĩnh của Thẩm Hạ Lan khiến Tiêu Nguyệt nhất thời không biết nên nói gì.

“Con gái, có phải cháu có gì hiểu lầm đối với dì không?”
“Tôi cảm thấy không có bất kỳ sự hiểu lầm nào cả, chỉ là sự thật mà thôi.

Nếu muốn nói chuyện tình cảm với tôi ở đây, ít nhất phải khiến tôi tin bà thực sự là người thân của tôi.


Điều này không phải đơn giản chỉ là báo cáo giám định nhân thân, bà là người thông minh, tôi tin bà biết lời của tôi có ý gì.”
Thẩm Hạ Lan nói xong thì quay người lại, cô thấp giọng nói: “Bà Tiêu, tôi hy vọng chúng ta sẽ không trở thành kẻ thù của nhau.

Hôm nay chúng ta cũng không gặp nhau qua, chồng tôi vẫn đang ở đồn đóng quân đợi tôi, tôi đi trước đây.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan nhấc chân rời đi.

Lần này Tiêu Nguyệt không ngăn cản cô.

Khi Thẩm Hạ Lan đi ra, Lam Thần vội vàng đón.

“Không sao chứ?”
“Không sao, chúng ta trở về đi.”
Thẩm Hạ Lan không thèm nhìn Trương Linh, trực tiếp đi ra ngoài với Lam Thần, nhưng khi đi ngang qua Trương Linh, cô thấp giọng nói: “Nhớ những gì bà đã nói, sẽ không làm tổn thương Tranh, nếu không cho dù có là chân trời góc bể, cho dù HQ của các người có thế lực hùng mạnh, tôi sẽ khiến tất cả các người phải chôn theo, tôi nói được làm được.”
Nói xong, Thẩm Hạ Lan rời đi.

Trương Linh khẽ cau mày, nhanh chóng đi vào trong.


“Phu nhân!”
“Con bé quá thận trọng, cũng quá lạnh lùng, hơn nữa còn rất thông minh.

Bà có tin được không? Từ lúc gặp mặt, tôi chỉ nói ba bốn câu, con bé đã chặn lại toàn bộ lời mà tôi muốn nói rồi.”
Tiêu Nguyệt cười khổ một tiếng, nhìn ánh nắng bên ngoài, như tự nói với chính mình: “Con bé nói muốn dùng tình cảm, ít nhất phải khiến nó tin rằng bọn tôi là người thân.

Người thân, từ này ấm áp biết bao nhiêu, nhưng lại xa xôi ngoài tầm với bấy nhiêu.”
Trương Linh đứng bên cạnh và không nói gì.

Sau một lúc, Tiêu Nguyệt mới nhìn bà ta một cái, trầm giọng nói: “Cho người của chúng ta rút về đi.

Hạ Lan nói đúng, một bà dì như tôi đột nhiên lòi ra, muốn ngồi hưởng nhân mạch mà con bé cực khổ xây dựng lên, quả thực có chút đê tiện vô sỉ rồi.”
“Nhưng bên Nhị điện hạ…”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận