Cô hơi dừng lại, sau đó trầm mặc.
“Cảm ơn.”
Diệp Ân Tuấn nhàn nhạt nói, sau đó không lên tiếng nữa.
Anh và Thẩm Hạ Lan ngồi một bên, tùy ý để người đàn ông đánh giá mình và Thẩm Hạ Lan.
Người đàn ông nhìn bọn họ, nhíu mày.
Khí chất của Diệp Ân Tuấn không cách nào giấu được, cho dù là anh yên tĩnh ngồi một chỗ không nói một lời, vẫn làm cho người ta cảm thấy một loại áp bách trầm trọng.
Con ngươi của người đàn ông hơi tối xuống.
Không lâu sau, một người đàn ông mang bánh sinh nhật về.
Bánh sinh nhật là bánh mousse, bình thường Thẩm Hạ Lan rất thích ăn, nhưng mà bây giờ một chút cũng không muốn ăn.
“Xấu chết.”
Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm cho người đàn ông khẽ nhíu mày.
“Có nghe thấy không? Cái này bị người đẹp nói xấu, lại đi đặt một cái xinh đẹp.”
Người đàn ông bây giờ nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng mà Diệp Ân Tuấn lại cảm nhận được sự nguy hiểm của anh ta.
Anh ta giống như là một con dã thú vẫn luôn ngủ đông, ẩn dật, mặc dù tạm thời rất bình tĩnh, nhưng mà dã tính có giấu cũng không giấu được.
Diệp Ân Tuấn nắm tay Thẩm Hạ Lan nói: “Lạnh không?”
“Ừ, có chút.”
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu.
Trên thuyền không thể so với trong nhà, huống chi bây giờ nhiệt độ quả thật rất thấp, hẳn là âm độ.
Diệp Ân Tuấn đưa bàn tay Thẩm Hạ Lan đến bên môi hà hơi.
Khói màu trắng bốc lên, khóe môi Thẩm Hạ Lan lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Trong mắt hai người bọn họ chỉ có nhau, thấy lông mày người đàn ông nhíu chặt lại.
“Hai người thật ân ái.”
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn lười phản ứng với anh ta.
Ánh mắt của người đàn ông lạnh lùng.
“Con người tôi lại không thể nhìn thấy người khác ân ái.
Làm sao bây giờ? Trước kia còn muốn mừng sinh nhật cho hai người.”
Giọng nói của người đàn ông rất là dễ nghe, không biết trông như thế nào, nhưng mà đối với Thẩm Hạ Lan mà nói, phá hoại cuộc hẹn của cô và Diệp Ân Tuấn, cho dù vẻ ngoài xinh đẹp cũng là tội không thể tha.
Nhưng mà rõ ràng, người đàn ông trước mặt này muốn động thủ với bọn họ.
Ngay lúc Thẩm Hạ Lan nghĩ tùy thời ra tay, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng súng.
Sắc mặt của người đàn ông lập tức thay đổi.
“Lái thuyền!”
Người đàn ông nhất thời giơ tay lên, súng trong tay chỉa thẳng vào đầu Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thật sự ghét chết cái cảm giác này, hận không thế chà đạp mấy người này.
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn hơi trầm xuống, đáy mắt lộ ra một chút tức giận.
Anh ghét nhất là bị người uy hiếp, mà người đàn ông trước mắt này lại còn uy hiếp Thẩm Hạ Lan, quả thật là tội không thể tha.
“Tốt nhất anh đặt súng xuống, tôi có thể đưa thuyền cho anh, để anh mang người của mình rời đi.”
Giọng nói Diệp Ân Tuấn lạnh lùng.
Người dàn ông lại cười lạnh nói: “Tôi giết hai người cũng có thể lấy được thuyền.”
“Vậy thì anh đi chết đi.”
Nói xong, Diệp Ân Tuấn trực tiếp đẩy Thẩm Hạ Lan ra, rồi nhấc chân nhắm về phía cổ tay của người đàn ông..