Cục Cưng Có Chiêu


“Nơi này cách nước T rất gần?”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghĩ đến khả năng này.

“Ừ.”
Diệp Ân Tuấn cũng không lảng tránh.

Thẩm Hạ Lan lập tức có chút không ổn lắm.

“Sao lại cách nước T gần như vậy?”
“Cũng không có gì, lúc trước mua cái đảo này cũng không nghĩ nhiều như vậy, đương nhiên cũng không ngờ sau này có liên quan đến nước T, nhưng mà mua rồi, chúng ta cứ chơi của mình là được rồi.

Diệp Ân Tuấn lạnh nhạt nói như Thẩm Hạ Lan lại có chút bực bội.

“Anh biết rõ người kia là điện hạ của nước T, lại trực tiếp ném người xuống biển, anh không sợ anh ta trả thù?”
“Dù sao chuyện em là em họ của Phương Nguyên cũng không có giấu, chỉ cần chúng ta có quan hệ với Phương Nguyên, cho dù em cung kính với các điện hạ khác, bọn họ cũng không bỏ qua cho chúng ta, đã như vậy, còn phải khách khí làm gì? Huống hồ vừa rồi anh ta còn chỉa súng vào em, anh rất không thích!
Đây chỉ là một cảnh cáo, nếu như anh ta chỉ là tranh quyền với Phương Nguyên, anh có lẽ sẽ không nhúng tay, nhưng mà nếu như anh ta dám làm gì với em, sau đó cũng không phải chỉ là đơn giản ném xuống biển như vây.”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn có chút lạnh lùng.


Thẩm Hạ Lan đột nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp.

“Vậy anh định ném anh ta vào đâu?”.

Truyện Nữ Cường
Lời này của Thẩm Hạ Lan làm Diệp Ân Tuấn hơi dừng lại, sau đó nhàn nhạt nói: “Ném xuống hồ axit sunfuric.”
Những lời này lập tức làm khóe môi Thẩm Hạ Lan co lại một cái.

Hồ axit sunfuric?
Đúng là định làm đến mức xương cũng không còn sao?
Ngoan độc?
Cô ha ha cười, sau đó nhìn thấy xe ngừng lại.

Đây là một nhà hàng tây rất đẹp.

Sau khi Thẩm Hạ Lan xuống xe, Diệp Ân Tuấn kéo tay cô đi vào.

“Em muốn ăn bánh ngọt.”
“Anh đã đặt rồi.”

Diệp Ân Tuấn dẫn theo Thẩm Hạ Lan đi vào nhà hàng tây.

Vốn tưởng rằng Diệp Ân Tuấn sẽ bao trọn, ai ngờ chỉ là xuống đại sảnh ngồi.

“Không thích?”
Diệp Ân Tuấn nhìn Thẩm Hạ Lan, có chút căng thẳng.

“Không có, cảm thấy như vậy mới có không khí.”
Kỳ thật Thẩm Hạ Lan rất thích như vậy, không cần quá đặc biệt, giống như là như vợ chồng bình thường, đặt một bàn trong nhà hàng, cùng người mình yêu mến đón một sinh nhật vô cùng tốt.

Diệp Ân Tuấn thấy cô thích, lập tức cười cười.

Thẩm Hạ Lan nhìn thấy nhà hàng có một chiếc đàn piano, không khỏi nhớ đến ngón tay thon dài của Diệp Ân Tuấn.

“Anh biết đánh đàn dương cầm không?”
“Biết một chút.”
Diệp Ân Tuấn rất là khiêm tốn nói.

Thẩm Hạ Lan cười nói: “Đàn một bản đi.”
“Cùng nhau?”
Thẩm Hạ Lan có chút dừng lại, ngại ngùng nói: “Em đánh không tốt lắm.”
“Có anh đây.”
“Hay là thôi đi, anh nhìn anh đàn là được rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận