“Cô đang lừa tôi hay là tự lừa chính mình vậy? Diệp Tử, chỉ sợ là ngay cả mình mà cô cũng không thể lừa gạt được, cô đừng có nói với tôi là cô không biết chuyện Vu Linh hạ độc với Triệu Ninh? Ngay cả người mà cô yêu nhất, bà ta cũng không quan tâm, cô cảm thấy đây là chuyện một người mẹ nên làm à?”
Diệp Tử nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, không khỏi cắn chặt hàm răng.
“Dù sao thì các người cũng không nên đối xử với bà ấy như vậy!”
“Vô trị ngu ngốc”
Thẩm Hạ Lan thật sự lười phải lãng phí nước bọt.
Hiện tại Diệp Tử cố chấp, cảm thấy là do mình và Diệp Ân Tuấn đã gây nên cái chết của Vu Linh, có nói nhiều đi nữa cũng vô ích.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thẩm Hạ Lan nhìn Diệp Tử trở nên lạnh lẽo.
“Tử, tôi và anh trai cô có thể hiểu được từ nhỏ cô đã thiếu mất tình thân, vì để cho cô thỏa mãn ước mơ, anh trai của cô và tôi hi sinh nhiều đi nữa cũng không đáng kể, nhưng mà điều kiện tiên quyết là cô đáng giá để chúng tôi hi sinh vì cô.
Cô đã phản bội anh trai của mình không chỉ một lần có đúng không?
Trước kia đã từng có một lần không phải à? Anh trai của cô đã tha thứ cho cô, thậm chí còn xem cô như là người nhà mà thật lòng đối xử, nhưng mà cô lại làm cái gì? Vì một người mẹ cứ luôn tính toán anh trai của mình, thế mà cô lại đứng về phía kẻ thù của anh trai cô trước khi cuộc chiến bắt đầu, có dự định bắt tay với Vụ Phong để giết anh trai của cô, báo thù thay cho mẹ cô có đúng không? Hay là nói ngay cả tôi với cả con của tôi, cháu của cô đều phải chết
sạch sẽ?”
“Không, tôi không có nghĩ như vậy, tôi không có!” “Cô có!”
Sắc mặt của Thẩm Hạ Lan lạnh xuống.
“Kể từ khoảnh khắc cô chấp nhận đề nghị của Vu Phong, bắt tay với anh ta đứng bên phe đối nghịch với anh trai cô, cô đã nghĩ như vậy rồi.
Đừng không thừa nhận nữa Diệp Tử, thật ra cô ích kỷ hơn bất cứ ai, cô chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình, sự uất ức của mình, cảm thấy tất cả mọi người trong thiên hạ
đều nên suy nghĩ cho cảm nhận của cô, đều nên xoay quanh cô.
Tôi không khỏi hỏi một câu, cô là tiền bạc đá quý à? Dựa vào cái gì mà phải để mọi người quan tâm, che chở cô, cô đã làm gì cho người khác? Cô nói là cô yêu Triệu Ninh, nhưng mà lúc Vu Linh hạ độc Triệu Ninh, cô đã lấy lại công bằng cho Triệu Ninh chưa, hay là nói cô đã biết chuyện này từ lâu?”
“Tôi không biết, tôi không có!”
Tử đột nhiên hét ầm lên.
“Triệu Ninh là người yêu của tôi, tôi có thể từ bỏ tất cả vì anh ấy
“Nhưng mà cô lại không từ bỏ nỗi ám ảnh về cái chết của mẹ mình vì Triệu Ninh, cô muốn báo thù cho mẹ mình, thậm chí còn không tiếc buông bỏ Triệu Ninh, bây giờ cô còn nói người mà cô yêu nhất là anh ta nữa hả? Diệp Tử, thừa nhận đi, người mà cô yêu nhất chính là cô.
Lúc trước cô vì Triệu Ninh
mà phản bội An Tuấn không phải là bởi vì tình yêu, mà là bởi vì từ nhỏ đến lớn cô đều dựa vào Triệu Ninh, nếu như Triệu N phải dựa vào ai.
Sau này Triệu Ninh trở về nhận được sự tha thứ của Ân Tuấn, cô lại biết được thân phận thật sự của Triệu Ninh, bởi vì Ân Tuấn nợ nhà họ Triệu, cho nên cô có tâm lý việc nhân đức không nhường ai mà gả cho Triệu Ninh, bởi vì như thế này cô càng có thể có được nhiều hơn nữa, có thể có được sự che chở của Ân Tuấn)
Thẩm Hạ Lan thở hổn hển một hơi rồi lại nói tiếp: “Sau này, cô biết được cô là con gái của Diệp Trị Thu, cô càng vui vẻ hơn nữa, dù sao thì có thể trở thành anh em với Ân Tuấn đối với cô mà nói đây chính là chỗ dựa cả đời, càng đừng nói tới Vu Linh.
Lúc đó chắc chắn cô cảm thấy mình là người hạnh phúc
nhất trên thế giới này, cũng may mắn là mình vẫn luôn lựa chọn Triệu Ninh, nhưng mà đến lúc mẹ của cô với Triệu Ninh xảy ra xung đột với nhau, cô lại vì
người mẹ ác độc đã chết đi của mình mà từ bỏ Triệu Ninh, muốn báo thù cho mẹ, nói trắng ra là cô muốn bắt tay với Vu Phong đoạt lại tất cả những gì của nhà họ Diệp từ trong tay Ân Tuấn, thậm chí còn muốn dẫm đạp Ân Tuấn ở dưới chân.
Dù sao thì đứng giữa hai lựa chọn được người khác bảo vệ và trở
thành một người mạnh mẽ, cô tình nguyện lựa chọn về sau, bởi vì cô có Vụ Phong làm hậu thuẫn cho mình, bởi vì Vu Linh đã trải đường cho cô?”.