Cục Cưng Có Chiêu


“Không hỏi chuyện gì à?” “Cho dù là chuyện gì đi nữa, cháu đã tìm dì, vậy thì chắc chắn dì có thể làm được, không phải sao?”
Tiêu Nguyệt là người thông minh, còn có thể nhìn thấu.
Đây là cảm giác hiện tại của Thẩm Hạ Lan.

Cô mơ hồ thấy cảm giác đối với Tiêu Nguyệt tốt hơn một chút, nhưng mà cũng chỉ là tốt hơn một chút mà thôi.
Thẩm Hạ Lan thấp giọng nói: “Vụ Phong là người của tam điện hạ, bây giờ tôi đang ở nước ngoài, đang giữ Tử là em họ của Vu Phong, tôi muốn đưa cô ta vào nhà tù quốc tế, nhưng mà tôi sợ là nửa đường Vu Phong lại xuất hiện can thiệp.

Nơi này cách nước T tương đối gần, tôi muốn hỏi một chút có thể nhờ bà giúp đỡ một tay để gây nên chuyện hỗn loạn làm cho Vu Phong không thể thoát thân, để cho tam điện hạ không rảnh quan tâm đến chuyện của tôi”
Tiêu Nguyệt im lặng.
Thẩm Hạ Lan cũng không vội vã.

Nếu như hai người đã muốn hợp tác với nhau thì nhất định phải đưa ra thành ý, hơn nữa, bây giờ cô chỉ là muốn xem thành ý của Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt cũng biết Thẩm Hạ Lan đã có lòng muốn đưa Diệp Tử vào trong nhà tù quốc tế, vậy thì đương nhiên vẫn có lực lượng để tự vệ, bây giờ cô lại không sử dụng lực lượng của mình mà là gọi điện thoại cho bà ta, nói trắng ra là Thẩm Hạ Lan muốn liên minh với bà ta, thậm chí muốn phát triển mối quan hệ tình thân với bà ta.
Nhận thức như thế này làm Tiêu Nguyệt có chút vui mừng.
“Được chứ, giao cho dì đi, nửa tiếng đồng hồ sau, nửa tiếng đồng hồ sau mọi người hẵng lên đường” Tiêu Nguyệt cho một câu trả lời chắc chắn cùng với thời gian.
Lông mày của Thẩm Hạ Lan đang nhíu chặt đã thả lỏng.

“Cảm ơn”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Hạ Lan kêu Tổng Đình mang Diệp Tử trở về khách sạn một lần nữa.
Diệp Tử bị trói tay trói chân, dán miệng, ném lên trên giường.

Cô ta nhìn Thẩm Hạ Lan, trong đôi mắt có sự lạnh lẽo độc ác, nhưng mà đối với Thẩm Hạ Lan thì lại chẳng có hề hấn gì.

Hiện tại, Diệp Tử căn bản không thể uy hiếp được cô.
Cô ta cũng chỉ dựa vào Vu Phong, mà đằng sau cô còn có thể lực nhấn chìm Vu Phong, nhưng mà không cần thiết phải để cho Diệp Tử biết những chuyện này.
Thẩm Hạ Lan lấy điện thoại di động ra nhìn thấy tin nhắn của Diệp Ân Tuấn gửi tới cho mình.

“Vẫn chưa xong hả?” “Sắp rồi, một tiếng sau em sẽ trở về với anh, đã hết sốt chưa vậy?”
Lúc Thẩm Hạ Lan nhìn thấy ảnh đại diện của Diệp Ân Tuấn, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều, sát khí cũng đã thu liễm lại, cả người tràn đầy một loại khí tức ngọt ngào, làm cho Diệp Tử phẫn nộ không thôi.
Người phụ nữ này dựa vào cái gì mà lại sống tốt như thế? Cô ta dựa vào cái gì? Nhưng mà Thẩm Hạ Lan không thèm quan tâm đến ánh mắt của cô ta.

Diệp Ân Tuấn thấy Thẩm Hạ Lan lo lắng cho mình, vội vàng nói: “Không có chuyện gì đâu, đã ăn một bát cháo, cảm thấy tốt hơn nhiều rồi.” “Vậy được rồi, anh nghỉ ngơi một chút nữa đi, một lát nữa em trở về chúng ta sẽ đón giáng sinh”
“Được.”
Diệp Ân Tuấn nhìn màn hình điện thoại, khóe môi khẽ nhếch lên, lại nghe voice chat được gửi đến trong điện thoại: “sếp Diệp, mợ chủ muốn đưa Tử vào nhà tù quốc tế”
Nhà tù quốc tế à?
Đáy mắt của Diệp Ân Tuấn tối xuống mấy phần.
“Cứ làm như vậy đi, cho thêm ít tiền để bọn họ cho Tử có chế độ ăn uống tốt một chút, dù sao thì trong bụng của nó đang mang thai con của Triệu Ninh, chờ đến lúc đứa bé được sinh ra đời, cứ để cô ta ở trong đó tự sinh tự diệt đi”
Giọng nói của Diệp Ân Tuấn rất lạnh lẽo, giống như là một sự lạnh lùng từ bản chất..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui