Cục Cưng Có Chiêu


“Biết, nhưng mà tôi thích” Dáng vẻ thèm đòn như vậy của Diệp Ân Tuấn lập tức làm Trạm Dực phiền muộn.

“Cút cút cút!” “Vậy lão đại, thủ tục xuất ngũ..” “Cút!”
Trạm Dực hắng giọng hét một tiếng, dọa đến mức thông tín viên ở bên ngoài giật mình một cái, Diệp Ân Tuấn lại cười rời khỏi phòng Trạm Dực.

Thông tín viên thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, lúc này mới đi đến nói: “Thủ trưởng, vậy thủ tục xuất ngũ của thủ trưởng Diệp có làm hay không?”
“Cút ra ngoài!”
Trong lòng Trạm Dực đang rỉ máu.

Bồi dưỡng được một nhân tài toàn năng như vậy dễ dàng sao? Tên nhóc này là rất được, nói không làm là không làm.

Nhưng mà anh ta có thể làm gì được?
Cũng không thể dùng dây thừng cột tên nhóc này ở trong quân khu được.

Nghĩ đến đây, Trạm Dực trực tiếp gọi một cuộc điện thoại cho An Nhiên.

“An Nhiên, giúp anh” “Sao vậy?” An Nhiên ngây ra một lúc, Trạm Dực rất ít khi nhờ cô ấy giúp chuyện gì đó.

Trạm Dực thở dài một hơi nói: “Giúp anh khuyên nhủ Thẩm Hạ Lan, để cô ấy hiểu chuyện một chút, đừng làm cho Diệp Ân Tuấn xuất ngũ.

Quốc gia bồi dưỡng một nhân tài dễ dàng sao.

Cô ấy lại hay quá, chiếm một nhân tài ưu tú như vậy làm của riêng, có phải quá ích kỷ?”
An Nhiên đột nhiên dùng một chút, sau đó cười lạnh nói: “Ô, uy quyền của thủ trưởng Trạm thật là lớn.

Làm sao thế, ý của anh là ghét bỏ Thẩm Hạ Lan kéo chân sau của Diệp Ân Tuấn chứ gì.

Ý của anh chính là gả cho quân nhân phải chuẩn bị cả đời sống như quả phụ phải không? Người ta muốn cùng nhau vợ chồng hạnh phúc chính là vì lợi ích
cá nhân phải không? Lúc mấy người ở tiền tuyến chiến đấu phấn đấu quên mình, phụ nữ phải ở trong nhà lo lắng sợ hại, không ủng hộ công tác chính là ích kỷ đúng rồi? Được, tôi đây cũng không làm vợ quân nhân nữa, ly hôn đi.”
Nói xong, An Nhiên trực tiếp cúp điện thoại.

Trạm Dực trực tiếp ngơ ngác.

Cái quỷ gì vậy? An Nhiên nhà anh ta muốn lật trời? Lúc Trạm Dực lại gọi lại lần nữa, An Nhiên đã tắt điện thoại.

Nhưng mà lúc này An Nhiên lại dùng một cái điện thoại khác gọi cho Thẩm Hạ Lan.

“Chị dâu”
Thẩm Hạ Lan tiếp xúc với An Nhiên tương đối ít, cho nên có chút câu nệ.

Diệp Ân Tuấn vừa bị Trạm Dực gọi đi, An Nhiên đã gọi điện thoại cho mình rồi, trong lòng Thẩm Hạ Lan không bình tĩnh.

Chẳng lẽ Diệp Ân Tuấn thật sự muốn ở lại quân khu sao? Nghĩ như vậy, trong lòng Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút khổ sở.

An Nhiên vội vàng nói: “Hạ Lan, Ân Tuấn hình như muốn làm thủ tục xuất ngũ, hai người đã thương lượng xong rồi? Cậu ấy chính là không ở lại quân khu sao?”
Thẩm Hạ Lan cho là mình nghe nhầm, vội vàng nói: “Cái gì? Anh ấy muốn làm thủ tục xuất ngũ?” “không biết?”
“Anh ấy chưa nói.” Thẩm Hạ Lan cảm giác mình làm mợ Diệp có chút thất trách.

An Nhiên nghĩ là ý của Diệp Ân Tuấn lại cười nói: “Không có gì, cậu ấy xuất ngũ cũng tốt.

Làm phụ nữ tôi hiểu, đáng tiếc cậu nhỏ nhà chị đúng là không lui được nữa rồi.

Tôi muốn đi du lịch cũng là một mình đi như người vợ mất chồng.”
Nghe An Nhiên phàn nàn, Thẩm Hạ Lan không khỏi ngây ra một lúc.

“Lời này để thủ trưởng Trạm nghe được sẽ không tốt đâu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui