Cục Cưng Có Chiêu


“Anh ấy nghe được thì nghe đi, còn có thể thế nào nữa? Mấy hôm nay đang suy nghĩ có nên phát thông báo tìm bạn trăm năm hay không, lại tìm một người đàn ông thôi.”
An Nhiên nói gần nói xa đều là bất mãn với Trạm Dực.

Thẩm Hạ Lan thật sự không dám nói gì, sợ kích thích An Nhiên, ha ha cười ngây ngô mấy tiếng, chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động cơ xe.

“Chị dâu, nhà có khách đến rồi, lần sau chúng ta lại nói chuyện tiếp nha.”
“Được rồi, lần sau lại ra ngoài họp mặt, hoặc là đến chỗ nhà tôi chơi cũng được, một mình ở nhà cô đơn chết mất.”
An Nhiên thật sự cô đơn.

Thẩm Hạ Lan lập tức gật nhẹ đầu nói: “Vâng”
Nói xong thì cúp điện thoại.

Biết được Diệp Ân Tuấn không phải ở lại quân khu, trong lòng Thẩm Hạ Lan vẫn là rất vui vẻ.

Dù sao nghe thấy An Nhiên nói như vậy, cô cảm thấy làm vợ quân nhân quá cực khổ, những thứ khác có thể chịu được, nhưng mà xa Diệp Ân Tuấn nửa năm một năm, cô cảm thấy mình thật sự không chịu nổi.

Sau khi xe ngừng lại, Thẩm Hạ Lan nhanh chóng ra ngoài, đáng tiếc không phải là Diệp Ân Tuấn quay về, mà là Triệu Ninh.

Triệu Ninh nhìn Thẩm Hạ Lan đột nhiên đi ra có chút kinh ngạc.


“Chị dâu, làm sao thế?’
“Không có chuyện gì, vừa trở về sao?” Thẩm Hạ Lan có chút lúng túng.

“Ừm, ra ngoài một chuyến”
“Mau vào đi, bên ngoài rất lạnh” Thẩm Hạ Lan vội vàng tránh người ra.

Diệp Minh Triết và Diệp Tranh từ trong phòng đi ra nhìn thấy Triệu Ninh đều cùng gọi một tiếng “Chào Dượng”
“Chào”
Triệu Ninh gật nhẹ đầu rồi về phòng.

Diệp Minh Triết nhìn thấy Thẩm Hạ Lan như nhìn phụ nữ ngóng chồng, không khỏi nói: “Mẹ, Lão Diệp mới ra ngoài một lúc, không về sớm vậy đâu, mẹ nhanh đi vào đi, bên ngoài lạnh lắm.

Nếu như mẹ không có việc gì làm, đi
đón Nghề Nghê đi.

Con nghe chú nhỏ nói mấy hôm nay có hẹn, chú ấy lớn như vậy rồi, mẹ cho chú ấy một con đường sống đi, nếu không kết hôn sẽ không ai gả cho chú ấy nữa.”
Thẩm Hạ Lan lập tức ngẩn người ra.


Cô đóng cửa lại, nhanh chóng đi đến bên cạnh Diệp Minh Triết hỏi: “Chú nhỏ của con đang hẹn hò? Yêu đương?”
“Hình như là vậy, nghe nói đối tượng hẹn hò lần này không tệ, xem vừa mắt rồi.”
Diệp Minh Triết không chút hứng thú nói.

Thẩm Hạ Lan lại có chút hưng phấn.

“Người nữ đang làm gì?”
“Giáo sư, một người bình thường, nhưng mà rất hợp với chú nhỏ”
Diệp Minh Triết nói chuyện mình biết ra.

Thẩm Hạ Lan nghĩ hôm nào nhất định phải bảo chú nhỏ mang mình đi xem.

Diệp Tranh nhìn bọn họ nói chuyện vui vẻ, tự mình cầm sách y quay về phòng.

Thời gian không nhiều lắm, cậu phải tranh thủ thời gian đọc sách mới được.

Diệp Minh Triết nhìn qua, thấp giọng nói: “Mẹ, mẹ không biết là Diệp Tranh sắp biến thành con mọt sách rồi sao? Trừ ăn cơm ngủ và luyện công buổi sáng ra, cơ bản cậu ấy đều ôm sách”
Thẩm Hạ Lan cũng phát hiện chuyện này.

“Con đã nói rồi, nhưng mà vô dụng”
“Nhanh đi đón Nghê Nghê về đi, cũng chỉ có Nghê Nghê có thể làm cho Diệp Tranh có chút hơi người.

Con sợ cậu ấy đọc sách đến ngu người”
Diệp Minh Triết lo lắng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận