Trước đó Diệp Tranh ham chơi đến mức nào, hoạt bát đáng yêu tốt hơn, nhìn bây giờ xem, quả thật là một con mọt sách, ngoài trừ sách vẫn chính là sách.
Thẩm Hạ Lan gật nhẹ đầu nói: “Được, mẹ đi đón Nghề Nghê ngay đây” “Đi đường cẩn thận chút.”
Diệp Minh Triết quan tâm nói.
“Biết rồi”
Thẩm Hạ Lan cầm lấy một cái áo khoác mặc lên rồi ra ngoài.
Thời tiết bên ngoài rất lạnh, thổi vào Thẩm Hạ Lan có chút run rẩy.
Sau khi cô lái xe đến nhà học Hoắc vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy con gái bảo bối của mình, không ngờ người làm nói Hoắc Chấn Đình ra ngoài hẹn hò mang theo Nghê Nghê đi rồi.
Thẩm Hạ Lan lập tức không còn gì để nói.
Ra ngoài hẹn hò còn mang đứa bé ra ngoài, Hoắc Chấn Đình cũng thật sự là cao nhân! Thẩm Hạ Lan hỏi thăm địa chỉ hẹn hò của Hoắc Chấn Đình, lần nữa khởi động xe đi về phía bên đó.
Trên đường có chút kẹt xe, bầu trời còn có tuyết bay bay.
Thẩm Hạ Lan lập tức có chút buồn bực.
Cái đứa con gái ham ăn này, nhất định là đi theo Hoắc Chấn Đình ra ngoài ăn cái gì ngon rồi.
Cô cầm điện thoại lên gọi cho Hoắc Chấn Đình.
“Chú nhỏ, cháu tường cũng không vịn chỉ vịn chú.
Chú nói chú đi hẹn hò còn mang Nghê Nghê đi làm gì thế? Con bé có thể tham mưu cho chú được sao? Hay là có thể làm cột thu lôi cho hai người? Không phải xem vừa mắt, cảm thấy không tệ sao? Còn mang theo cái đứa ăn hàng kia làm gì?”
Thẩm Hạ Lan phàn nàn Hoắc Chấn Đình một chút cũng không để trong lòng, người lại vui vẻ hớn hở nói: “Cô ấy thích con nít”
Lời này làm Thẩm Hạ Lan thật sự muốn châm chọc.
“Xin người, người ta thích con nít thì chú cũng không thể mang Nghệ Nghê đi được chứ.
Thích thì hai người tự mình sinh đi, con của người khác dùng cái gì.
Nhưng mà nói thật, cháu bây giờ đang chạy đến, gặp một lần đi? xem thử thím nhỏ tương lai của mình trông thế nào? Lời nói của Thẩm Hạ Lan làm Hoắc Chấn Đình hơi dừng lại, sau đó chợt nghe thấy anh ta cùng người khác bàn luận mình qua đó có được không.
Ừm, còn biết phải tôn trọng người khác sao, xem ra cô không cần phải lo lắng chú nhỏ có chủ nghĩa đàn ông sau này gia đình không hòa thuận nữa rồi.
Đang nghĩ như vậy, Thẩm Hạ Lan đột nhiên nghe thấy một giọng nữ ôn nhu vang lên.
“Nghê Nghê đâu? Vừa rồi còn ở đây, sao chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả?”
Lòng Thẩm Hạ Lan lộp bộp một tiếng.
“Chú nhỏ, Nghê Nghê làm sao thế?”
Hoắc Chấn Đình bên này cũng có chút ngại ngùng, đồng thời cũng có chút lo lắng.
“Mới vừa rồi còn ở đây, bây giờ không biết đi đâu rồi, chú đi tìm đây.”
Nói xong Hoắc Chấn Đình cúp điện thoại.
Lòng của Thẩm Hạ Lan đều muốn bay qua rồi, nhưng phía trước vẫn kẹt xe rất gắt, cô trực tiếp xuống xe, chạy bộ đến nhà hàng.
Diệp Nghê Nghê bên này lại ko biết mấy người lớn vì muốn tìm cô bé quả thật muốn lật trời rồi.
Cô bé chỉ là nhìn thấy một bé trai biễu diễn piano trên sân khấu, đàn cũng rất dễ nghe.
Hơn nữa cậu nhìn cũng rất đẹp.
Diệp Nghê Nghê không tự chủ được bị hấp dẫn.
Cô bé tự ý đi đến bên cạnh cậu bé, dùng ngón tay chọc chọc cậu bé, thấp giọng nói: “Đi vào bên trong một chút.”
Cậu bé ngây ra một lúc, nhưng mà lúc nhìn thấy Diệp Nghê Nghê rõ ràng có chút kinh ngạc..