Cục Cưng Có Chiêu


Cô bé muốn gọi Tiêu Hằng một tiếng, nhưng mà Tiêu Hằng lại đang đắm chìm trong âm luật, căn bản không nhìn thấy dáng vẻ lúc này của Diệp Nghê Nghê.

Diệp Nghê Nghê quả thật muốn khóc.

Đừng đàn nữa!
A uy!
Liếc cô một cái đi!
Cứu mạng!
Diệp Nghê Nghê không ngừng nấc lên, vội vàng vứt dây tây nhảy từ trên ghế sofa xuống đi lấy nước, nhưng mà vì dùng sức quá mạnh, trực tiếp ngã gục trong tư thế nằm sấp trên sàn nhà.

Hu hu, đau quá!
Nước mắt Diệp Nghê Nghê lập tức trào ra.

Tiêu Hằng cuối cùng nghe thấy tiếng vang, đột nhiên quay lại nhìn thấy Diệp Nghê Nghê với tư thế như vậy quỳ rạp trên đất, cơ thể run rẩy.

“Nghê Nghê!”
Cậu bé sợ đến mức vội vàng chạy đến, trực tiếp xách Diệp Nghê Nghê lên, dùng sức vỗ sau lưng cô bé.”
“Ọe” một tiếng, dâu tây trong cổ Diệp Nghê Nghê cuối cùng cũng bị đập ra, lại trực tiếp phun lên mặt Tiêu Hằng.

Cả người Tiêu Hằng đều không ổn rồi.

Nhưng mà không đợi Tiêu Hằng có cái gì phản ứng lại, Diệp Nghê Nghê oa một tiếng khóc lên.

“Thật đau đầu!”
Cô bé xoa đầu gối của mình, khóc đến tê tâm liệt phế.

Tiêu Hằng lập tức có chút áy náy.

“Thật xin lỗi, anh vừa rồi không chú ý đến em.

Nghê Nghê, không khóc, không khóc nữa.

Anh thổi thổi cho em một cái, thổi một chút sẽ hết đau.”
Tiêu Hằng luống cuống tay chân ôm Diệp Nghê Nghê lên ghế sofa, xốc váy cô bé lên, nhìn thấy đầu gối cố bé đỏ một mảng lớn, lập tức vô cùng đau lòng.

“Chú Phúc, chú Phúc!”
Giọng nói của Tiêu Hằng cũng thay đổi.

Chú Phúc cho rằng Tiêu Hằng có chuyện gì, vội vàng đi vào.

“Cậu chủ, làm sao vậy?”
Ông ta nhanh chóng đi vào, lại nhìn thấy Tiêu Hằng quỳ một gối trên sàn nhà, một tay giữ đầu gối Diệp Nghê Nghê nhẹ nhàng thổi cho cô bé.

Nhất thời, chú Phúc cho là mình hoa mắt rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận