“Được.”
Cô ôm vòng eo săn chắc của Diệp Ân Tuấn, dịu dàng nói: “Anh cũng không cần đến công ty sao?”
“Không cần, Phi có thể tự mình lo liệu.”
Lời của Diệp Ân Tuấn khiến Thẩm Hạ Lan có hơi đồng cảm cho Phi.
Trước đây, Phi vẫn là một vệ sĩ nho nhỏ, bây giờ vậy mà có thể tự mình quản lý cả một công ty.
Quả nhiên làm việc dưới trướng Diệp Ân Tuấn, trưởng thành cũng rất nhanh.
Thẩm Hạ Lan nghĩ trong lòng như vậy thì nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói: “Buổi chiều Tống Dật Hiên hẹn hai chúng ta đi chơi bóng, em đi không?”
“Hửm?”
Thẩm Hạ Lan bỗng ngẩn người.
Chuyện của Lưu Mai Tống Dật Hiên giấu bọn họ, Thẩm Hạ Lan cảm thấy chắc có nguyên nhân, dù sao Lưu Mai là mẹ ruột của mình, mà anh ta có thể gọi điện báo cảnh sát sau khi sự việc xảy ra, nói rõ Tống Dật Hiên vẫn là một người rõ ràng.
Nhưng vết thương ở chân của Tống Dật Hiên hiện nay còn chưa khỏi, sao lại hẹn bọn họ đi chơi bóng?
Đây là thao tác quỷ quái gì vậy?
Lông mày của Thẩm Hạ Lan nhíu chặt lại.
“Hồ Ngọc Duyên đi không?”
“Không biết, chắc đi thôi.”
Lời của Diệp Ân Tuấn hờ hững.
Chuyện giữa Hồ Ngọc Duyên và Tống Dật Hiên anh không quản được, yên lặng quan sát diễn biến là được, người anh để tâm là Thẩm Hạ Lan.
Thẩm Hạ Lan thấy Diệp Ân Tuấn cũng không quá rõ thì vực dậy tinh thần.
“Đi, tại sao không đi chứ? Không đi làm sao biết Tống Dật Hiên đánh chủ ý quỷ quái gì?”
“Anh thấy dáng vẻ tràn đầy tinh lực của em, không bằng chúng ta làm chút chuyện khác?”
Diệp Ân Tuấn đối với sự hăng hái của Thẩm Hạ Lan thì có hơi không thoải mái.
Mặc kệ nói như nào, Tống Dật Hiên đã từng theo đuổi Thẩm Hạ Lan, hơn nữa kiểu theo đuổi không đạt mục đích không từ bỏ đó, nếu như không phải là do quan hệ huyết thống, anh cũng không biết bây giờ Tống Dật Hiên liệu có kết hôn với người khác hay không.
Không thể không nói, hũ giấm chua của Diệp Ân Tuấn bị đổ rồi.
Hơn nữa đổ rất nhiều, cả phòng đều mùi chua.
Thẩm Hạ Lan sửng sốt kêu lên một tiếng thì bị Diệp Ân Tuấn đè dưới thân, không lâu sau thì truyền đến tiếng rên rỉ.
Trong lòng cảnh xuân ngập tràn.
Thẩm Hạ Lan thật sự muốn đánh chết Diệp Ân Tuấn.
Đã nói rõ chiều Tống Dật Hiên hẹn bọn họ ra ngoài chơi bóng, kết quả đợi khi cô có thể dậy thì đã hơn bốn giờ chiều rồi.
“Diệp Ân Tuấn, anh cố ý!”
Thẩm Hạ Lan tức tối đánh Diệp Ân Tuấn một cái.
Đối với sự khua tay múa chân của cô, Diệp Ân Tuấn căn bản không để tâm, hơn nữa nói với vẻ rất khí phái: “Ừm, anh chính là cố ý đó.”
Diệp Ân Tuấn thẳng thắn không biết xấu hổ như vậy, Thẩm Hạ Lan còn có thể nói cái gì?.