Cục Cưng Có Chiêu


Tuy Trạm Dực nói rất nhẹ nhàng, nhưng mấy người đều biết, nếu như Trạm Dực thật sự có chuyện gì, tuyệt đối sẽ không phải kết quả như vậy.

Diệp Ân Tuấn ho một tiếng rồi nói: “Không bằng tôi…”
“Thủ tục xuất ngũ của cậu tôi đã làm xong rồi, ngày mai ký tên là xong.

Nếu đã quyết định muốn ở bên vợ con rồi thì đừng hối hận.

Diệp Ân Tuấn, cậu nợ Thẩm Hạ Lan và tụi nhỏ, cậu phải dùng thời gian cả đời để bù đắp.

Sau này bọn họ mới là chiến trường cậu phải bảo vệ, biết chưa?”
Lời của Trạm Dực khiến Diệp Ân Tuấn có hơi khó chịu.

“Được rồi được rồi, các đại lão gia sao cứ đàn bà thế? Mau tráo bài, hôm nay tôi phải thắng chút tiền về mua váy cho An Nhiên nhà chúng tôi, cô ấy gần đây thích một chiếc váy, còn chưa có mua đâu.”
Trạm Dực nói rất nhẹ nhàng, những người khác cũng không nói gì nữa.


Đánh bài khoảng hơn hai tiếng, đều là Trạm Dực thắng.

Trạm Dực có hơi cạn lời, hai tay một đống thẻ.

“Không chơi nữa, các cậu thả một cách ngang nhiên như vậy, còn không bằng đưa thẳng tiền cho tôi luôn đi.”
“Vậy thì không được, đưa thẳng tiền cho anh là đút lót rồi.”
Diệp Ân Tuấn hờ hững nói.

“Ừ, vốn dĩ đứng ở đầu sóng ngọn gió, còn muốn cho mình nhận lấy cái danh ăn đút lót thì không hay.”
Tô Nam cũng hờ hững nói.

Lương Thiệu Cảnh cái gì cũng không nói, có điều ánh mắt có hơi lo lắng.

Trạm Dực nhìn bọn họ, thở dài một tiếng rồi nói: “Tin tôi, sẽ không sao đâu.”
“Ừ.”
Sau khi mấy người giải tán thì quay về phòng của mình.


Thẩm Hạ Lan đã tỉnh rồi, Diệp Ân Tuấn không ở đây thì có đoán anh ở cùng với đám Trạm Dực, cũng không đi tìm anh, tự mình mở máy tính ra xem phim.

Khi Diệp Ân Tuấn quay lại thì sững người, thấy cô lười nhác dựa vào đầu giường, không khỏi cảm thấy trái tim lơ lẳng đó đó từ từ hạ xuống, rất bình yên.

“Sao đã dậy rồi?”
“Không ngủ được.”
Thẩm Hạ Lan phồng miệng nói: “Muốn ăn đồ ăn vặt.”
Diệp Ân Tuấn hơi ngẩn người, ý này của vợ rất rõ ràng nha.

“Anh đi mua.”
“Chồng là tốt nhất.”
Hai mắt của Thẩm Hạ Lan lập tức cười tít thành một đường.

Đối mặt với cô vợ dụ người như vậy, Diệp Ân Tuấn còn có thể nói cái gì chứ?
Anh lắc đầu đi ra ngoài, khi quay lại lần nữa thì mang về cho Thẩm Hạ Lan một ít hoa quả và chân gà.

Thẩm Hạ Lan rất là vui vẻ cầm chân gà lên gặm, rất là không có hình tượng, nhưng Diệp Ân Tuấn lại thích.

Anh lại mang hoa quả đi rửa, bổ thành miếng nhỏ, để trong chiếc đĩa, trực tiếp đến ngồi bên cạnh Thẩm Hạ Lan, trong tay bê cái đĩa, thấy Thẩm Hạ Lan nhét từng miếng từng miếng vào miệng, nhét đến kín miệng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận