Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Tranh cũng không dám thờ ơ, nói với Diệp Ân Tuấn: “Ba ơi, cổ trùng này có phân ra cổ mẹ cổ con, nếu như trong cơ thể của mẹ là cổ con, vậy thì người hạ cổ cho mẹ chắc chắn có cổ mẹ.

Nếu như cổ con chết rồi thì cổ mẹ sẽ có phản ứng phản phệ, tốt nhất là tìm ra người hạ cổ, tiêu diệt cổ trùng hoàn toàn mới tốt.”
Nghe thấy Diệp Tranh nói như vậy, Diệp Ân Tuấn và Diệp Minh Triết lập tức nhớ tới Dư Khinh Hồng.

Người phụ nữ này thật sự bị điên rồi.

Vì để chơi chết Thẩm Hạ Lan, thậm chí còn không tiếc trả giá bằng cái mạng của mình?
Diệp Minh Triết nhìn thấy ý tứ trong mắt của Diệp Ân Tuấn, cậu bé nhẹ gật đầu rồi đi ra ngoài.

Lúc này, Thẩm Hạ Lan cực kỳ yên tĩnh, người thì đã ngủ, nhưng mà sắc mặt lại rất kém.

Lúc nãy nôn ra nhiều máu như thế, cũng không biết là trong cơ thể có còn dư độc chưa thanh trùng hết không, Tô Nam đề nghị truyền nước giảm nhiệt cho Thẩm Hạ Lan, vẫn tốt hơn không làm gì.

Diệp Ân Tuấn đồng ý.

Sau khi làm xong chuyện này, Diệp Tranh có hơi mất sức.

Diệp Ân Tuấn muốn kêu cậu bé đi xuống dưới nghỉ ngơi, cậu bé lại nói là muốn đi xem cổ mẹ với Diệp Minh Triết, Diệp Ân Tuấn cũng không phản đối.

Lam Thần mất hơi nhiều máu, Diệp Ân Tuấn cho người đỡ anh ta đi xuống dưới nghỉ ngơi.

Sau khi mọi người đi khỏi, một mình Diệp Ân Tuấn trông chừng Thẩm Hạ Lan, trong lòng bất ổn, nhớ tới cảnh tượng cách đây không lâu, anh thật sự cảm thấy nghĩ mà sợ.

Nếu như không có Diệp Tranh, không có quyển sách cổ, ai cũng không biết là Thẩm Hạ Lan sẽ có kết quả như thế nào.

Sẽ bị những con côn trùng màu trắng đó ăn hết ư?
Giống như Dư Khinh Hồng đã nói, nội tạng của Thẩm Hạ Lan dần dần trở nên suy yếu rồi chết đi, thật ra không phải là nội tạng suy yếu, mà là bị cổ trùng ăn mòn có đúng không?
Nghĩ tới kết quả đáng sợ ấy, Diệp Ân Tuấn liền không rét mà run.

Diệp Tranh đi xuống tầng hầm cùng với Diệp Minh Triết.

Dư Khinh Hồng bị lăng trì cả người máu me đầm đìa, nhưng mà lại bị Diệp Ân Tuấn ra lệnh dùng thuốc tốt để giữ lại mạng sống, ngày nào cũng bị giày vò, không ngừng tức giận mắng Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn, thậm chí còn mắng cả Diệp Minh Triết.

Lúc Diệp Minh Triết đi vào, vừa hay nhìn thấy có người đang lăng trì Dư Khinh Hồng, không khỏi cười lạnh: “Cứ mắng chửi đi, nếu như không mắng nữa, đoán chừng là không còn cơ hội đâu.”
“Mày giết tao đi, cho dù tao có là quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho mày.”
Dư Khinh Hồng đang nói, đột nhiên lại cảm thấy trái tim co rút, ọc một tiếng, phun ra một ngụm máu đen, màu sắc cùng với mùi gần như là giống y như đúc loại máu mà Thẩm Hạ Lan phun ra.

Diệp Tranh vội vàng bước lên xử lý máu đen mà Dư Khinh Hồng đã phun ra.

Cậu bé đỗ bình axitở trong tay vào vũng máu màu đen, phút chốc lại xuất hiện làn khói trắng, trong nháy mắt những con trùng màu trắng liền trở thành tro tàn.

Ở trước mặt của Thẩm Hạ Lan, cậu bé không dám dùng axit, sợ sơ ý một chút sẽ làm văng lên trên người của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà người trước mặt của cậu bé là Dư Khinh Hồng, cậu bé không cần phải làm vậy.

Dư Khinh Hồng nhìn mình phun ra máu đen, trong tim lại như có thứ gì đó đang cắn xé, cô ta đau đến nỗi toàn thân run rẩy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận