Cục Cưng Có Chiêu


“Mau đi tìm bác sỹ! Cô ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được!”

Diệp Ân Tuấn bình tĩnh ra lệnh.

Mọi người xung quanh rất nhanh bắt tay vào hành động, có người bắt đầu bấm nhân trung cho cô ta.
Nhưng Hoắc Chấn Đình ở bên cạnh lại nhíu mày nói: “Cô ta không phải là con cháu nhà họ Hoắc chúng tôi.”

Nghe thấy Hoắc Chấn Đình nói vậy, cả người Tiểu Tử bỗng co rút mãnh liệt, có thể nhìn ra cô ta rất khó chịu với câu nói này của Hoắc Chấn Đình.

Hoắc Chấn Đình thản nhiên nói: “Nhà họ Hoắc chúng tôi không có di truyền bệnh động kinh.
Tôi cũng đã điều tra, lai lịch trong gia tộc của người phụ nữ này, cũng không có ai bị bệnh động kinh.
Nhưng để cẩn thận, tôi vẫn cần lấy mẫu máu, tốt nhất vẫn nên đi làm xét nghiệm DNA thì hơn.”

“Tùy anh!”

Đối với Diệp Ân Tuấn mà nói, mọi chuyện của Tiểu Tử không liên quan gì đến anh.
Cho dù cô ta là người của nhà họ Hoắc, điều đó cũng không thể khiến Diệp Ân Tuấn từ bỏ gì cả.
Hôm nay, nếu Tiểu Tử thật sự không phải là người nhà họ Hoắc, như vậy mọi chuyện càng dễ giải quyết.

Lúc này, Diệp Ân Tuấn giống hệt như một sứ giả địa ngục, quanh người ngập tràn sát khí.
Không có Thẩm Hạ Lan ở bên cạnh, dường như không ai có thể khiến anh cười nói vui vẻ được nữa.

Diệp Tranh đã tốt hơn nhiều rồi, cậu bé nhao nhao lên, muốn gọi điện thoại cho em gái để nói cho cô bé nghe tin tức tốt này.

Người giúp việc thật sự không còn cách nào khác, chỉ có thể nói đề nghị này của Diệp Tranh cho Diệp Ân Tuấn nghe.

Nghe xong, Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.

“Em gái? Em gái nào?”

“Cậu chủ nói, cô bé là em gái của cậu chủ Minh Triết.
Cậu chủ đã đồng ý với cậu chủ Minh Triết nhất định phải đối xử thật tốt với em gái của cậu ấy, cô bé tên là Thẩm Nghê Nghê.”

Tay của Diệp Ân Tuấn đột nhiên ngừng lại.

“Tên là gì?”

“Thẩm Nghê Nghê!”

Người giúp việc nhớ không sai.

Diệp Ân Tuấn vội vã đi đến phòng của Diệp Tranh.

“Thẩm Nghê Nghê là ai?”

“Em ấy là em gái ruột của lão đại.
Bọn con từng video call với nhau mấy lần rồi, em ấy giống hệt lão đại luôn.
Nhưng mà em ấy xinh với trắng hơn lão đại.
Hơn nữa lão đại nói từ lúc sinh ra đến giờ, em gái luôn ở trong bệnh viện, chưa từng được ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Ba ơi, chúng ta đến Mỹ đón em gái về được không ba? Con đã đồng ý với lão đại, phải đối xử thật tốt với em ấy giống như em ruột của mình vậy!”

Lời này của Diệp Tranh khiến Diệp Ân Tuấn thật lâu vẫn chưa thốt nên lời.

Thẩm Nghê Nghê không phải là con riêng của Đường Trình Siêu ư?

Làm sao lại có thể là em gái của Thẩm Minh Triết được chứ?

Làm sao có thể giống hệt Thẩm Minh Triết được?

Trừ phi con bé là con gái của anh!

Diệp Ân Tuấn kinh hoàng đến mức không thể diễn tả được!

Nếu Thẩm Nghê Nghê thật sự là con gái của anh, vậy vì sao từ trước đến nay Thẩm Hạ Lan không hề nói? Vì sao cô không hề nói cho anh biết?

Diệp Ân Tuấn vội vã rời khỏi phòng Diệp Tranh, sau đó đích thân đi điều tra chuyện của Thẩm Nghê Nghê.

Đường Trình Siêu bảo vệ dữ liệu về Thẩm Nghê Nghê rất tốt.
Diệp Ân Tuấn phải phá hủy mấy lớp hệ thống an ninh mới có thể đột nhập vào được.

Trong bức ảnh của Thẩm Nghê Nghê, cô bé rõ ràng là phiên bản thứ hai của Thẩm Minh Triết.
Nhưng sắc mặt của cô bé trắng đến mức đáng sợ.
Quan trọng nhất là, trên dữ liệu ghi rõ Thẩm Nghê Nghê bị suy thận bẩm sinh.

Trong đầu Diệp Ân Tuấn vang lên một tiếng nổ cực lớn.

Anh dường như nhớ lại bộ dạng muốn nói lại thôi của Thẩm Hạ Lan.

Cô từng nói, lần này cô trở về là có mưu đồ khác với anh.
Cô cũng từng nói, nếu cô muốn một bên thận của anh, anh có sẵn lòng cho cô không?

Khi đó, anh cho rằng Thẩm Hạ Lan đang nói linh tinh.
Nhưng bây giờ xem ra, không phải Thẩm Hạ Lan đang nói linh tinh mà cô vốn dĩ trở về vì Thẩm Nghê Nghê.

Cô bé chính là con gái của hai người họ!

Là con gái của anh và Thẩm Hạ Lan!

Anh nhớ Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết từng nói, đợi vết thương của anh khỏe hẳn, họ sẽ dẫn anh đến Mỹ gặp một người.
Nếu người đó đồng ý họ ở cùng nhau, thì cả đời này Thẩm Hạ Lan cô sẽ không rời khỏi Diệp Ân Tuấn anh nữa!

Khi đó, anh còn cho rằng người đó là Đường Trình Siêu, bây giờ nghĩ lại, người đó có lẽ chính là con gái Thẩm Nghê Nghê của họ.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên cảm thấy vô cùng đau lòng.

Anh không dám chậm trễ, lập tức đặt vé máy bay, cùng Diệp Tranh đi Mỹ.

Anh vẫn tiếp tục điều tra rõ ràng chuyện của Thẩm Hạ Lan và Thẩm Minh Triết.
Đồng thời, lúc này Diệp Ân Tuấn và Diệp Tranh đã đến Mỹ, sau đó anh đi tìm Đường Trình Siêu.

Hai người đàn ông gặp nhau lần đầu tiên sau năm năm, cả hai đều mang theo mùi thuốc súng.

“Tổng Giám đốc Diệp không quản đường xa đến đây vì lý do gì thế?”

Từ sau khi Thẩm Hạ Lan từ chối lời cầu hôn của mình, tinh thần của Đường Trình Siêu vẫn luôn rất sa sút.
Vả lại, khoảng thời gian này bà cố nội đã hạn chế quyền lực của anh ta ở nhà họ Đường.
Anh ta bận đến nỗi không có thời gian làm việc khác vì thế đã lâu lắm rồi không có tin tức của Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn nhìn tình địch của mình, thấp giọng, nói: “Chắc hẳn anh biết rất rõ nguyên nhân Hạ Lan về nước.
Bây giờ tôi đến rồi, tôi muốn gặp Nghê Nghê.”

Anh chỉ đang đánh cược.

Anh cược Đường Trình Siêu biết rõ sự tình, anh cược nguyên nhân khiến Đường Trình Siêu thích Thẩm Hạ Lan như thế mà sẵn sàng để cô về nước là vì Nghê Nghê cần sự giúp đỡ của người ba ruột là anh!

Nghe vậy, Đường Trình Siêu ngẩn ra, sau đó dở khóc dở cười nói: “Hóa ra cô ấy đã nói hết mọi chuyện với anh rồi, cô ấy trở về rồi sao?”

Trái tim của Diệp Ân Tuấn khẽ nhói, nhưng anh vẫn thản nhiên nói: “Minh Triết bị bệnh, cần cô ấy ở bên cạnh chăm sóc, một mình tôi đến đây là được rồi.
Hơn nữa, cũng không nên để Nghê Nghê nhìn thấy dáng vẻ ốm yếu của anh trai mình.”

“Sợ là anh không muốn để cô ấy trở về thì có!”

Con ngươi của Đường Trình Siêu đột nhiên trở nên sắc bén.

Diệp Ân Tuấn nhớ Thẩm Hạ Lan từng nói, người đàn ông này có ơn rất lớn với cô và hai đứa bé.
Chỉ cần anh ta không quá trớn, anh cũng không muốn đối đầu với anh ta.

“Cô ấy có muốn trở về hay không, Tổng Giám đốc Đường thật sự không biết ư? Cô ấy đã từ chối lời cầu hôn của Tổng Giám đốc Đường, bây giờ trở về chẳng nhẽ anh không cảm thấy ngượng ngùng sao?”

Lời này dường như đã đâm thẳng vào trái tim Đường Trình Siêu, khiến sắc mặt của anh ta trở nên vô cùng khó coi.

“Bây giờ bên cạnh anh đã có một đứa con trai rồi, anh cần gì phải đến đây giành con với tôi chứ!”

“Minh Triết và Nghê Nghê đều là con của tôi, làm sao có thể nói là giành được chứ? Tôi vô cùng biết ơn sự giúp đỡ và chăm sóc của Tổng Giám đốc Đường dành cho ba mẹ con cô ấy năm năm trước.
Tổng Giám đốc Đường muốn gì, chỉ cần Diệp Ân Tuấn tôi có thể làm được, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối.”

Diệp Ân Tuấn biết Đường Trình Siêu không thiếu tiền, nhưng món nợ tình cảm bắt buộc phải trả.

Nghe vậy, Đường Trình Siêu chỉ cười lạnh nói: “Tôi muốn Thẩm Hạ Lan, anh có cho tôi không?”

“Cô ấy không phải là món đồ, cô ấy cũng có suy nghĩ và lựa chọn của riêng mình.
Nếu cô ấy muốn chọn Tổng Giám đốc Đường, thì năm năm trước không phải Tổng Giám đốc Đường đã có cơ hội rồi ư?”

Đường Trình Siêu lập tức siết chặt tay lại thành nắm đấm.

“Lẽ ra tôi không nên để cô ấy trở về.”

“Anh chắc chắn không muốn thấy cô ấy buồn, bởi vì anh biết Nghê Nghê chính là sinh mạng của cô ấy!”

Câu này của Diệp Ân Tuấn khiến Đường Trình Siêu im lặng, không nói gì nữa.

Hai người đàn ông này đều hiểu rất rõ Thẩm Hạ Lan.

Năm năm qua Đường Trình Siêu vẫn luôn muốn tìm cách bước vào trái tim Thẩm Hạ Lan, nhưng anh vẫn chưa lần nào làm được… Năm năm qua anh vẫn luôn muốn loại bỏ người đàn ông tên Diệp Ân Tuấn này, nhưng anh cũng vẫn không làm được.

Anh không phải là ba ruột của Thẩm Nghê Nghê, hoàn toàn không có cách nào tiếp hợp giao tử với cô bé.
Nhóm máu của Thẩm Nghê Nghê khi kết hợp một chỗ với căn bệnh suy thận bẩm sinh, cả thế giới này ngoại trừ những người thân ruột thịt của cô bé thì không ai có thể tương thích được.
Nhưng Thẩm Minh Triết còn quá nhỏ, tuyệt đối không thể vì cứu Thẩm Nghê Nghê mà hi sinh Thẩm Minh Triết được, vậy nên lựa chọn duy nhất chỉ còn ba ruột của cô bé, chính là Diệp Ân Tuấn.

Đây cũng chính là nguyên nhân Thẩm Hạ Lan kịch liệt muốn về nước, và cũng là nguyên nhân Đường Trình Siêu không có cách nào ngăn cản được.

Đó là hi vọng duy nhất của Thẩm Nghê Nghê, vì thế anh không nhẫn tâm phá hủy nó.
Cho dù anh biết sau khi về nước, Thẩm Hạ Lan có khả năng sẽ nối lại tình cũ với Diệp Ân Tuấn, cô rất có thể sẽ rời khỏi anh, nhưng anh vẫn mềm lòng với cô.

Hôm nay, Diệp Ân Tuấn quả nhiên đã đến đây tìm anh.
Thẩm Nghê Nghê cuối cùng cũng có hi vọng rồi, nhưng còn hi vọng của anh thì sao?

Hạ Lan của anh không trở lại nữa!

Thậm chí ngay đến cả một cuộc điện thoại cô cũng không gọi cho anh!

Đáy lòng Đường Trình Siêu vô cùng khó chịu!

“Nghe Nghê đang điều trị ở bệnh viện Saint Petersburg, tôi sẽ dẫn anh đến đó.”

Đường Trình Siêu đứng dậy, sải bước đi ra ngoài.

Trong lòng Diệp Ân Tuấn lúc này vô cùng phức tạp.

Thẩm Hạ Lan mất tích, bây giờ cô đang ở đâu, anh thậm chí còn không có một chút manh mối nào.
Nhưng cứu sống Nghê Nghê là hi vọng của Thẩm Hạ Lan, cũng là trách nhiệm của anh.

Từ trước đến nay anh chưa bao giờ nghĩ rằng trên thế giới này lại có một thiên thần thuộc về anh, mỗi ngày đều đang phải hứng chịu sự giày vò của bệnh tật.

Đó chính là con gái của anh!

Năm năm qua rốt cuộc Nghê Nghê đã phải chịu đựng đau đớn nhiều đến mức nào!

Mà người phụ nữ đáng ghét kia lại không hề nói với anh nửa chữ!

Chẳng trách trong thời gian ở cữ cô đã mắc bệnh trầm cảm, chẳng trách cô muốn ôm theo con nhảy lầu.
Những đau khổ, những việc đã trải qua đó, một người phụ nữ như cô rốt cuộc đã chống đỡ như thế nào?

Diệp Ân Tuấn càng nghĩ đến những điều này, anh càng nhớ Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan rốt cuộc em đang ở đâu?

Diệp Ân Tuấn đau lòng khôn nguôi, nhưng anh lại không thể hiện ra trước mặt Đường Trình Siêu.

Diệp Tranh ở bên cạnh không hiểu gì cả.
Cậu bé chỉ biết tâm trạng hiện giờ của Diệp Ân Tuấn rất không tốt.
Vì thế, cậu bé nắm chặt tay Diệp Ân Tuấn, trao cho anh một cái nắm tay an ủi.

Ba người rất nhanh đã đến được bệnh viện Saint Petersburg.

Đây là một bệnh viện tư, do nhà họ Đường bỏ vốn xây dựng.
Quy mô đương nhiên không cần phải nói, môi trường chữa bệnh cũng vô cùng tốt.

Về điểm này, Diệp Ân Tuấn quả thật nợ Đường Trình Siêu.

Đường Trình Siêu dẫn Diệp Ân Tuấn đến phòng bệnh của Thẩm Nghê Nghê.

Lúc này, Thẩm Nghê Nghê đang vẽ tranh.

Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt của cô bé, khiến gương mặt sáng lấp lánh như những viên pha lê, thậm chí còn có thể nhìn rõ mạch máu dưới da.

Cô bé rất trắng, trắng đến mức khiến người ta sợ hãi.

Diệp Tranh đã từng gặp Thẩm Nghê Nghê, vì thế cậu bé đương nhiên cảm thấy không hề đáng sợ.

“Em gái Nghê Nghê!”

Diệp Tranh bất ngờ lên tiếng khiến Thẩm Nghê Nghê đột ngột ngẩng đầu lên.

Cô bé nhìn thầy một cậu bé cao xấp xỉ anh trai Thẩm Minh Triết đang đứng ở bên đó.

Ánh mặt trời chiếu lên người cậu bé, giống như phủ lên một tầng tia sáng màu vàng rực rỡ.

Thẩm Nghê Nghê lập tức mỉm cười.

“Anh Diệp Tranh!”

Cô bé nhảy xuống giường rồi lảo đảo chạy về phía Diệp Tranh.

“Cẩn thận, Nghê Nghê.”

Đường Trình Siêu hơi căng thẳng.

Nhưng Diệp Ân Tuấn lại hoàn toàn sững sờ!

Đây chính là con gái của anh!

Là con gái của anh và Thẩm Hạ Lan!

Nhưng cô bé lại thấp hơn Diệp Tranh và Thẩm Minh Triết một cái đầu.

Cô bé bước đi vô cùng lảo đảo, giống như đi đứng là một việc vô cùng khó khăn, vất vả đối với cô bé.
Da của cô bé mang màu trắng yếu, mạch máu màu xanh dưới da nổi chằng chịt, khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.

Diệp Tranh bước nhanh về phía Thẩm Nghê Nghê, nắm chặt lấy tay cô bé.

Đây là em gái của lão đại! Cũng là người mà sau này Diệp Tranh cậu phải dùng tính mạng của mình bảo vệ!

Diệp Tranh thấp giọng, nói: “Nghê Nghê, cuộc phẫu thuật của anh thành công rồi, bây giờ anh đã khỏe mạnh trở lại, vì thế anh đã đến đây với em theo lời hứa.”

Thẩm Nghê Nghê vui vẻ nhìn cậu bé.

Hình như Diệp Tranh còn cao hơn anh trai một chút, cũng khỏe mạnh hơn anh trai một chút.
Diệp Tranh thích cười, da cũng trắng hơn anh trai.

Diệp Tranh giống như ánh mặt trời ấm áp vậy!

“Anh Diệp Tranh, anh thật giỏi! Chúc mừng anh đã phẫu thuật thành công!”

“Cảm ơn em!”

“Vậy anh trai em đâu? Anh trai em đi đâu rồi?”

Thẩm Nghê Nghê trưng ra vẻ mặt mong đợi nhìn Diệp Tranh.

Cánh mũi Diệp Tranh khẽ chua xót, không biết nên trả lời cô bé như thế nào.

“Lão đại anh ấy…”

“Minh Triết bị cảm, không thể đến đây thăm con được.
Đợi con khỏe lại, ba đưa con về nước thăm anh trai có được không?”

Diệp Ân Tuấn đi nhanh đến chỗ Thẩm Nghê Nghê, sau đó anh ngồi xổm xuống trước mặt cô bé.

“Con là Nghê Nghê đúng không? Ba là Diệp Ân Tuấn, là ba ruột của con và Minh Triết, con có thể gọi ba là ba.”

Diệp Ân Tuấn bình tĩnh mỉm cười, nhưng trong ánh mắt đã mang theo tầng hơi nước.
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui