Cục Cưng Có Chiêu


Nhân cách khác của nó dù thế nào cũng sẽ không phải một kẻ lăng nhăng hoặc một tên khốn nạn nào đó chứ.

Nghĩ đến đây, Diệp Ân Tuấn có chút sợ hãi và lo lắng.

Cơn tức giận vừa rồi khi mới đến đã sớm không cánh mà bay, bây giờ chỉ còn đau lòng và lo lắng thay thế.

Sắc mặt Tô Nam cũng có chút ngưng trọng.

Tình huống như vậy có thể nói rằng anh ta đã thôi miên thất bại.

Bản thân Diệp Minh Triết tự điều tiết sinh ra nhân cách thứ hai để giảm bớt đi di chứng của việc nổ súng giết người, loại cảm giác này thật sự không tốt, rất nguy hiểm.

“Ân Tuấn, tôi rất xin lỗi, tôi…”
“Không cần phải nói xin lỗi, cậu là bác sĩ chứ không phải thần, không ai đoán trước được Minh Triết sẽ thế này, tạm thời giữ bí mật chuyện này, tôi về trước thương lượng mọi chuyện với Hạ Lan rồi tính tiếp.

Minh Triết tạm thời ở chỗ này của cậu một thời gian, đừng nói cho nó những chuyện này.

Ít nhất thì tạm thời cũng đừng nói cho nó!”
Giọng điệu của Diệp Ân Tuấn vô cùng kiềm chế.

“Được.”
Tô Nam nhẹ gật đầu.

Ở ngay dưới mắt của mình, Diệp Minh Triết xảy ra chuyện như vậy mà anh không hề hay biết, quả thực rất buồn cười.

Cho nên mới nói, tốt nhất không phát sinh chuyện gì nghiêm trọng, nếu không sinh ra nhân cách phân liệt cũng có thể khiến người ta đau đầu.

Diệp Ân Tuấn lại liếc nhìn về phía Diệp Minh Triết, cậu bé vẫn còn đang ngủ, nhưng Diệp Ân Tuấn lại biết, bây giờ nói không chừng nhân cách thứ hai của đứa nhỏ này lại thanh tỉnh.

Bởi vì Tô Nam thôi miên và đè nén nhân cách chủ của cậu bé nên nhân cách thứ hai mới có thể thừa cơ chạy đến làm loạn.

Diệp Ân Tuấn thậm chí có chút sợ hãi, nếu cứ như thế mãi, không biết Diệp Minh Triết sẽ biến thành dáng vẻ gì.

May là hôm nay nhân cách thứ hai của cậu bé hack máy tính của anh, nếu là của người khác… Diệp Ân Tuấn không khỏi có chút sợ hãi.

“Nhờ cậu, Tô Nam, trông chừng nó, tôi về trước một chuyến!”
“Được.”
Tô Thanh nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tô Nam và Diệp Ân Tuấn, trong mắt hiện ra vẻ lo lắng.

Minh Triết có ổn không?
Tô Thanh không biết, nhưng vẫn nhanh chóng trở về phòng, nắm thật chặt bàn tay nhỏ của Diệp Minh Triết.

Tay của cậu bé có chút lạnh, khiến Tô Thanh rất đau lòng.

Sau khi Diệp Ân Tuấn lên xe rời khỏi nhà họ Tô, anh lái xe đi được một đoạn liền dừng lại.

Anh không biết nên nói thế nào với Thẩm Hạ Lan, nhưng chuyện này không thể không nói, dù sao Minh Triết cũng là con của hai người bọn họ, bây giờ xảy ra chuyện, Thẩm Hạ Lan có quyền được biết.

Anh vẫn luôn cho rằng Diệp Minh Triết là đứa bé yên tâm nhất, lại không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui