Đợi khi Thẩm Hạ Lan rời khỏi phòng, Diệp Minh Triết lúc này mới mở máy tính trên cổ tay, lập tức liên lạc với Diệp Nghê Nghê.
“Em tính kế anh!”
Diệp Minh Triết thông minh cỡ nào chứ?
Nghĩ kỹ lại là biết có chuyện gì rồi.
Diệp Nghê Nghê lúc này được Hoắc Chấn Hiên đưa đi ăn ở trong cửa hàng KFC, nhìn thấy bộ dạng có hơi tức giận của Diệp Minh Triết ở trong video, vừa ăn vừa nói: “Cũng không tính là tính kế, em chỉ là đang cứu anh, anh trai à.”
“Em sao lại biết?”
Diệp Nghê Nghê nói xong thì tắt video call.
Khóe môi của Diệp Minh Triết hơi cong lên.
Vào lúc này, máy tính của cậu bé ‘ting’ một tiếng, có thứ gì đó chuyển đổi.
Sắc mặt của Diệp Minh Triết hơi tối lại.
Thủ pháp chuyển đổi quen thuộc như này ngoài người của tiểu đội bọn họ thì còn có thể có ai?
“Phó Hi Thần?”
Diệp Minh Triết nhanh chóng gửi một tin nhắn trò chuyện đến.
Bên kia rất nhanh đã đáp lại.
“Đội trưởng, là tôi.”
Tin nhắn của Phó Hi Thần gửi qua, Diệp Minh Triết bỗng có hơi nhớ những đội viên này.
“Không thể nói chuyện nghiêm túc với tôi sao? Cứ phải hack vào trong máy tính của tôi, sao hả? Muốn so mã lập trình với tôi?”
Diệp Minh Triết nhanh chóng gõ chữ.
Phó Hi Thần lại khựng lại, sau đó đáp: “Đội trưởng, có tin xấu muốn nói với cậu.”
“Sắp tết rồi, có thể có chút tin tốt sao?”
Diệp Minh Triết cảm thấy Phó Hi Thần này thật sự khá thú vị.
Nhưng Phó Hi Thần lại trực tiếp chuyển đổi thành thể chữ trắng đen, nặng nề nói: “Đội trưởng, Sa Sa của đội chúng ta hy sinh rồi.”
Cơ thể của Diệp Minh Triết bỗng khựng lại.
“Cậu nói cái gì?”
Sa Sa là đội viên của đội bọn họ, cũng là cô gái quá 18 tuổi duy nhất của bọn họ.
Trước khi Diệp Minh Triết chưa vào tiểu đội, Sa Sa luôn là đội trưởng của đội bọn họ, nhưng vì kỹ thuật máy tính của Diệp Minh Triết rất cao, Sa Sa chủ động nhường vị trí, có điều bình thường vẫn rất quan tâm bọn họ..