Cục Cưng Có Chiêu


Cho nên nổ súng thì sao chứ?
Đó là bổn phận của cậu bé!
Diệp Minh Triết đột nhiên dường như nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, những cảm giác nặng nề đè nén đó cũng bị cậu bé biến thành động lực tiến lên.

Cậu bé ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, nhanh chóng thay thường phục, sau đó xuống lầu.

Diệp Ân Tuấn và Thẩm Hạ Lan vừa sắp xếp đồ xong, khi chuẩn bị gọi Diệp Minh Triết thì nhìn thấy cậu bé mặc quân phục đi xuống, hai người không khỏi sững người.

“Minh Triết, con đây là muốn đi đâu?”
“Đến sân bay, mẹ có thể đưa con đi không? Hoặc lão Diệp đưa con cũng được, đội viên của con, chiến hữu của con được đưa về nước bằng đường hàng không.

Con là đội trưởng, con phải đi đón chị ấy về nhà.”
Mắt của Diệp Minh Triết còn vương nước mắt, nhưng ánh mắt kiên định, nghiêm trang.


Thẩm Hạ Lan cảm giác con trai có chỗ nào đó khác rồi, nhưng lại nói không ra, nhưng Diệp Ân Tuấn lại nhìn ra rồi.

Diệp Minh Triết trưởng thành rồi.

Cậu bé giống như trong một buổi đã hiểu được rất nhiều thứ, cảm xúc nội diễm hơn.

“Chiến hữu hy sinh sao?”
Diệp Ân Tuấn từng trải qua những chuyện này, tự nhiên là hiểu được đau buồn ẩn sâu trong đáy mắt Diệp Minh Triết.

Diệp Minh Triết suýt nữa không nhịn được, vội gật đầu.

“Ba đưa con đi.”
Diệp Ân Tuấn lập tức dừng việc trong tay.

Thẩm Hạ Lan có hơi không yên tâm lắm.


“Em cũng đi cùng.”
“Con cũng đi.”
Diệp Tranh cũng mở miệng.

Diệp Ân Tuấn thấy bọn họ đều yêu cầu như vậy, huống chi để bọn họ ở nhà anh cũng không yên tâm, dứt khoát gật đầu, dẫn bọn họ cùng đi ra khỏi nhà tổ nhà họ Diệp.

Diệp Minh Triết cả chặng đường đều không nói gì.

Thẩm Hạ Lan có hơi lo lắng dùng khuỷu tay huých Diệp Ân Tuấn, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe thấy hỏi: “Minh Triết bây giờ chắc sẽ không phải là nhân cách thứ hai chứ?”
“Không phải, thằng bé bây giờ rất bình thường.”
Diệp Ân Tuấn liếc nhìn Diệp Minh Triết, phát hiện Diệp Minh Triết nhìn bên ngoài, ánh mắt rất bi thương.

Anh khẽ thở dài nói: “Trong lòng Minh Triết rất buồn, lần này cũng không biết sẽ chán nản bao lâu.”
Thẩm Hạ Lan chưa từng ở quân ngũ, tự nhiên không hiểu tình bạn giữa các chiến hữu sâu cỡ nào, có điều cô nhìn thấy bộ dạng của con trai bây giờ, ít nhiều cũng có hơi lo lắng.

“Chứng nhân cách phân liệt này còn chưa chữa khỏi, bây giờ lại xuất hiện chuyện chiến hữu hy sinh, em thật sự sợ đứa trẻ này không chịu nổi.”
“Sẽ không đâu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận