Cục Cưng Có Chiêu


Nhìn ánh mắt chờ mong của mẹ, Diệp Minh Triết nhẹ gật đầu rồi nói: “Con đã khống chế được rồi, chú Tô Nam nói chữa trị thêm một tuần nữa là sẽ không có vấn đề gì.

Con xin lỗi, để mẹ và ba phải lo lắng rồi.”
Thẩm Hạ Lan rất ít khi nghe thấy Diệp Minh Triết gọi Diệp Ân Tuấn là ba, bây giờ nghe thấy cậu bé gọi như vậy, trong lòng không khỏi vui vẻ.

“Con khỏe là được rồi, Nghê Nghê không về hả?”
“Dạ không, em ấy nói là muốn ở lại chơi với ông Trạm và mẹ con bác An, con cũng không ép em ấy.”
Diệp Minh Triết đã đến nhà họ Trạm, muốn đón Nghê Nghê về nhà ăn tết, lại bị Nghê Nghê từ chối.

Diệp Nghê Nghê là một cô bé có chủ kiến và chính kiến.

Thẩm Hạ Lan nhẹ gật đầu, nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt của con trai, cô đau lòng nói: “Nếu như con mệt mỏi thì con ngủ đi, một lát nữa mẹ đi xuống dưới thức với ông ngoại.”

“Không ngủ nữa, con cũng đi xuống dưới đón giao thừa cùng với mọi người luôn.”
Diệp Minh Triết lắc lắc đầu, hoàn toàn tỉnh táo.

“Được rồi, mẹ đi xuống trước nha.”
“Dạ mẹ.”
Thẩm Hạ Lan sờ lên đầu của Diệp Minh Triết, liền muốn đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Minh Triết vuốt vuốt huyệt thái dương, lập tức vén chăn lên đi xuống giường, lại không phải là đi xuống lầu mà là trực tiếp đi vào phòng của Diệp Tranh.

“Anh có thuốc ngủ không? Cho em hai viên.”
Diệp Minh Triết vừa mới nói xong, lập tức dọa Diệp Tranh giật mình.

“Ai cần thuốc ngủ? Em hả? Có chuyện gì vậy? Em không ngủ được à?”

Diệp Tranh hỏi liên tiếp mấy vấn đề.

Diệp Minh Triết có chút bực bội sờ lên cái đầu húi cua của mình rồi nói: “Ngủ không được, mệt mỏi lắm, nhưng mà nhắm mắt lại đều là thi thể của chị Sa Sa, có làm như thế nào cũng không ngủ được.”
Cậu bé ngồi xuống bên cạnh Diệp Tranh, giọng nói có chút bi thương: “Anh không biết đâu, ba của chị Sa Sa vẫn còn đang được chữa trị ở bệnh viện, mẹ của chị ấy khóc đến chết đi sống lại.

Từ trước tới nay em không biết trách nhiệm trên người mình là cái gì, trước kia em vẫn cảm thấy em muốn giống như ba, có thể làm một nhân vật tạo ra sóng gió ở quân đội.

Nhưng mà bây giờ em mới biết quân nhân là một nghề rất thần thánh, mặc kệ anh là nhân vật nổi tiếng hay là binh lính bình thường, lúc bảo vệ quốc gia, tất cả mọi người đều giống như nhau, chúng ta không có cách nào giảm bớt thương vong, nhưng cũng không có cách nào nhìn người khác tử vong.

Mấy ngày trước đó chị Sa Sa vẫn còn cười cười nói nói với chúng ta, bây giờ lại qua đời, bây giờ tiếng pháo nổ vang lên ở bên tai, các gia đình đều tạm biệt năm cũ đón năm mới, tràn ngập niềm vui và phấn khởi, nhưng mà quân nhân như chúng ta thì sao chứ? Chúng ta phải bảo vệ quốc gia, phải đứng gác ở biên cương, có người thì đang giữ gìn hòa bình ở nước ngoài, có người thì tiếp tục bận rộn ở tiền tuyến, em không biết tại sao em lại muốn trở về, em rất mệt mỏi, em muốn ngủ một giấc mà thôi, thật sự rất muốn ngủ một giấc.”
Nghe thấy Diệp Minh Triết nói như vậy, trái tim của Diệp Tranh lại bị níu chặt.

Cậu chưa từng bước chân vào cuộc sống của người lính, không hiểu tình cảm giữa chiến hữu là gì, nhưng mà cậu biết hiện tại Diệp Minh Triết đang rất đau lòng.

Diệp Tranh nhẹ nhàng cầm lấy tay của cậu, thấp giọng nói: “Qua hôm nay, chúng ta lớn thêm một tuổi rồi.”
“Đúng vậy, lớn thêm một tuổi rồi.” Diệp Minh Triết cười..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận