Nghê Nghê ngủ rất nhanh.
Diệp Ân Tuấn đắp chăn cẩn thận cho cô bé, sau đó rón rén rời khỏi phòng bệnh, lại thấy Diệp Tranh đứng ở trước cửa sổ ngoài hàng lang len lén lau nước mắt.
Anh than khẽ một tiếng, đi tới trước mặt Diệp Tranh và ôm lấy cậu bé.
“Con lại nhớ tới Minh Triết à?”
Lời Diệp Ân Tuấn nói làm Diệp Tranh không thể tiếp tục kìm chế được nữa, ghé đầu ở trên vai anh khóc.
“Daddy, ba nói lão đại có về không? Anh ấy đi đâu vậy? Sao không có chút tin tức gì chứ? Nhà họ Diệp chúng ta có nhiều thế lực như vậy, sao không điều tra được tin tức anh ấy đang ở đâu? Con sợ lắm, daddy, nhỡ lão đại không về nữa thì phải làm sao?”
Mũi Diệp Ân Tuấn cay cay.
Anh ấn chặt đầu của Diệp Tranh lên trên vai của mình, mắt cũng đã ướt.
“Sẽ không đâu, Minh Triết sẽ không sao.
Một ngày nào đó nó sẽ về thôi.”
“Nhưng con rất nhớ anh ấy, rất nhớ, rất nhớ đấy.
Em gái Nghê Nghê lại sắp phải làm phẫu thuật, lão đại vẫn luôn quan tâm tới bệnh của em đấy, sao lúc này anh ấy không về chứ?”
Diệp Tranh khóc, cơ thể nhỏ bé run lên.
Từ sau khi Thẩm Minh Triết mất tích, Diệp Tranh lại giống như biến thành người khác vậy, ngoại trừ tươi cười một chút ở trước mặt Thẩm Nghê Nghê, những lúc khác đều khiến người ta nhìn thấy mà đau lòng.
Trong lòng Diệp Ân Tuấn rất khó chịu, lại chỉ có thể an ủi cậu bé nói: “Chờ Nghê Nghê hết bệnh rồi, chúng ta cùng đi tìm Minh Triết nhé.
Con đừng khóc nữa, con là anh trai lớn rồi, phải tin tưởng Minh Triết chắc chắn sẽ trở lại, tin tưởng kỳ tích nhất định sẽ xảy ra chứ! Ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu.”
Anh không biết là đang nói cho Diệp Tranh nghe, hay đang an ủi mình nữa, cảm giác bất lực trước mắt này thật sự đã ép cho anh sắp phát điên rồi.
Diệp Tranh khóc trên vai Diệp Ân Tuấn một lúc, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Từ sau khi tới Mỹ, đứa trẻ này không mấy khi nghỉ ngơi đàng hoàng, vẫn lo lắng cho Thẩm Nghê Nghê, trong lòng luôn căng thẳng, bây giờ sau khi trút ra cũng xem như đã kiệt sức, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Diệp Ân Tuấn bế cậu bé trở về phòng bệnh, đặt chung một chỗ với Nghê Nghê và đắp chăn lại.
Đúng lúc này, bác sĩ tới báo cho Diệp Ân Tuấn một tin tức.
“Ngài Diệp, tôi có chuyện cần phải thương lượng với ngài một chút.”
“Là chuyện liên quan tới Nghê Nghê sao?”
Tim Diệp Ân Tuấn chợt thắt lại.
Bác sĩ khẽ gật đầu.
Diệp Ân Tuấn bảo vệ sĩ chăm sóc hai đứa trẻ, lúc này mới đi theo bác sĩ vào phòng làm việc của ông ta.
Bác sĩ đóng cửa phòng lại, đưa một tập tài liệu cho Diệp Ân Tuấn.
“Đây là gì vậy?”
“Đây là thứ tự nguyên hiến thận mà chúng tôi nhận được mấy ngày trước, đồng thời đối phương đã đưa tới báo cáo kiểm tra tương thích xương tủy của mình.
Đối phương luôn nhấn mạnh, không cho phép ngài hiến thận của ngài.
Nhưng chúng tôi đã kiểm tra qua, kiểm tra tương thích của bà ấy không phù hợp.”
Lời của bác sĩ làm Diệp Ân Tuấn thoáng ngẩn người.
“Đối phương là ai?”
Bác sĩ lắc đầu nói: “Thân phận đối phương rất thần bí, nhưng hình như có bối cảnh rất lớn, bên phía tôi không có tư cách điều tra.
Nhưng đối phương vẫn luôn nhấn mạnh là không cho phép ngài làm phẫu thuật.
Tôi đang nghĩ, liệu có phải là bạn hoặc người thân của ngài hay không?”
Diệp Ân Tuấn hoàn toàn ngây người.
Sẽ là ai ngăn cản anh tiến hành phẫu thuật chứ?
Anh lập tức nghĩ tới thím Trương, nhưng suy nghĩ kỹ lại thấy không đúng.
Để kiểm chứng, anh gọi cho Hoắc Chấn Đình, lại nhận được tin tức thím Trương hùng hùng hổ hổ, nói tại sao bà ta phải hiến thận cho người xa lạ chứ.
Diệp Ân Tuấn nhíu mày.
Nếu không phải là thím Trương, vậy có thể là ai chứ?
Anh mở thư đồng ý làm phẫu thuật hiến thận, lại bị tên ký phía trên làm chấn động.
Không ngờ lại là mẹ của anh – bà cụ Diệp!
Diệp Ân Tuấn quả thật chấn động tới mức không thể hơn được nữa.
Anh vẫn cảm thấy bà cụ Diệp rất không đồng ý về chuyện của anh và Thẩm Hạ Lan, thậm chí không có bất kỳ thái độ gì về chuyện Thẩm Minh Triết mất tích, không ngờ bà cụ lại chủ động hiến thận của mình vì bệnh tình của Thẩm Nghê Nghê.
Mắt Diệp Ân Tuấn chợt thoáng ướt.
Xem ra mẹ biết hết mọi hành vi cử chỉ của anh.
“Tôi biết rồi, bác sĩ, tôi ra ngoài gọi điện thoại đã.”
Tâm trạng Diệp Ân Tuấn có vẻ không bĩnh tĩnh lắm.
Bác sĩ khẽ gật đầu.
Sau khi anh ra khỏi cửa, lại bấm số gọi điện thoại cho bà cụ Diệp.
Đầu điện thoại bên kia rất nhanh đã nghe máy, xung quanh còn có tiếng huyên náo, hình như bà cụ Diệp đang ở bên ngoài.
“Mẹ.”
Sau khi Diệp Ân Tuấn gọi một tiếng này, đột nhiên có phần muốn khóc.
Anh không phải là người yếu ớt.
Trên con đường tình cảm với Thẩm Hạ Lan, anh vẫn cảm thấy mình mang gánh nặng tiến về phía trước, bên cạnh không có ai thông cảm cho anh, không ai tán thành anh, anh luôn có cảm giác mình đi một mình.
Nhưng bây giờ, khi anh biết được hành động của bà cụ Diệp, anh đột nhiên muốn có thể yếu đuối như một đứa trẻ.
Giọng anh rất run rẩy, thậm chí kèm theo chút nức nở không dễ nhận ra.
Bà cụ Diệp thở dài nói: “Đã bao nhiêu tuổi rồi chứ? Cũng đã là ba của đứa trẻ, sao còn trẻ con như vậy?”
“Mẹ, cám ơn mẹ.”
Diệp Ân Tuấn biết giữa mẹ con không cần xa lạ như thế.
Nhưng những năm gần đây, Diệp Ân Tuấn và mẹ vẫn luôn không mấy thân thiết.
Đặc biệt là sau khi Diệp Nam Phương bị mẹ đuổi ra khỏi nhà, lại gặp bất hạnh, anh lại có chút mâu thuẫn với mẹ mình.
Bây giờ nghe được hành động của mẹ, Diệp Ân Tuấn cảm thấy mình thật bất hiếu.
Diệp Nam Phương chết, người chịu đả kích sâu nhất phải là bà cụ Diệp, nhưng anh lại vẫn luôn trách bà cụ.
Mắt bà cụ Diệp cũng có hơi ướt.
“Con trai và mẹ có gì phải cảm ơn chứ.
Mẹ cũng đã lớn tuổi như vậy, thật ra thời điểm thật sự làm chủ thay các con đã qua.
Các con đều đã trưởng thành.
Bất kể là con hay Nam Phương đều có tư tưởng của mình.
Mấy năm qua, mẹ vẫn luôn suy nghĩ, nếu năm đó mẹ không vì chuyện kia mà đuổi Nam Phương ra khỏi nhà, có phải bây giờ Nam Phương còn sống, vẫn sống bên cạnh mẹ, gọi mẹ là mẹ không?”
“Mẹ, đừng nói nữa.
Tất cả đều đã qua rồi.
Từ trước đến nay, Nam Phương chưa từng trách mẹ.”
“Nhưng mẹ lại tự trách mình! Đó là con trai của mẹ đấy! Đã nhiều năm như vậy, mẹ vẫn luôn trốn tránh, mẹ không dám trở lại, không dám về nước, thậm chí không dám nghĩ tới các con.
Nhưng mẹ vẫn không nhịn được mà nghĩ tới.
Mẹ đã rất có lỗi với Nam Phương, cuộc sống bên con lại quá tệ.
Mẹ không biết nên làm thế nào.
Trước đây khi con cưới Thẩm Hạ Lan, mẹ đã không đồng ý.
Mẹ cảm thấy tình cảm là chuyện của hai người.
Cho dù Thẩm Hạ Lan yêu con, nhưng trong lòng con không có cô ấy, hôn nhân như vậy là không công bằng với bọn con.
Nhưng con lại cố chấp muốn kết hôn, mẹ không thể nói gì nữa.
Nhưng cuộc sống hôn nhân năm năm vẫn không thể khiến con nhìn rõ được trái tim của mình, mãi đến khi vụ lửa lớn mang đi tất cả, cũng mang đi chính con.
Con có biết trong lòng mẹ khó chịu tới mức nào không? Mẹ đã nghĩ tới chuyện trở lại với con, nhưng con lại không cần mẹ.
Khi con còn bé, mẹ bận chuyện của tập đoàn nên ném con cho thím Trương.
Khi con lớn lên, chuyện tập đoàn không cần mẹ nhúng tay vào, mẹ mới bi ai phát hiện ra con thậm chí chẳng cần mẹ nữa.”
“Lúc nào con cũng rất cung kính gọi mẹ một tiếng mẹ, nhưng con chưa bao giờ chủ động nói với mẹ là con cần gì, con muốn gì.
Nhưng có chuyện gì con cũng nói với thím Trương.
Con làm một người mẹ như mẹ cảm thấy mình là một người ngoài ở nhà họ Diệp.
Đứa con trai mà mẹ cực khổ cả đời, mang thai mười tháng mới sinh ra được lại tỏ ra xa lạ với mẹ.
Mẹ không dám, cũng không thể ở lại trong nhà.
Nhưng điều này không có nghĩa là mẹ không yêu con, không yêu đám trẻ.
Khi mẹ biết Minh Triết là con trai con, mẹ thậm chí mua cho đồ chơi tốt nhất, muốn gửi về cho thằng bé.
Nhưng mẹ lại sợ con căn bản không thích.
Nếu sớm biết đứa trẻ kia sẽ có kết cục như vậy, lúc trước nói thế nào mẹ cũng đưa món đồ chơi cho thằng bé.
Bây giờ một người bà nội như mẹ thậm chí còn chẳng thể gặp mặt thằng bé lấy một lần.”
Bà cụ Diệp đột nhiên nghẹn ngào nói không ra lời.
Tim Diệp Ân Tuấn đau thắt lại từng cơn.
“Không, mẹ, con không có ý kiến gì với mẹ cả, xin lỗi, thật sự xin lỗi.”
Lời Diệp Ân Tuấn nói làm tâm trạng của bà cụ Diệp càng thêm kích động.
“Từ trước đến nay, con có chuyện gì cũng không nói với mẹ, chỉ có chuyện liên quan tới thím Trương là con chịu nói với mẹ thôi.
Mẹ không phải không muốn che chở cho bà ta, mẹ chỉ cảm thấy, có lẽ bà ta đã sớm thay thế vị trí người mẹ trong lòng con.
Mẹ không muốn con khổ sở, không muốn con khó xử, lại nói tất cả những gì bà ta làm đều là tốt cho con, bà ta sẽ không hại con, cho nên mẹ mới buông trôi bỏ mặc.
Trong chuyện của Thẩm Hạ Lan, là mẹ sai, mẹ không thể lập tức hiểu rõ tâm ý của con, hiểu rõ con không thể không có con bé.
Nhưng cháu của mẹ, trong lòng mẹ rất khó chịu.”
Bà cụ Diệp khóc không thành tiếng.
Diệp Ân Tuấn chưa bao giờ nói chuyện như vậy với mẹ, càng không biết trong lòng mẹ mình sẽ suy nghĩ như vậy, anh nghẹn ngào nói: “Mẹ, con sẽ tìm Minh Triết về, con nhất định sẽ làm được.”
“Mẹ tin tưởng con.
Nhưng chuyện Nghê Nghê con phải nghe mẹ.
Mẹ lớn tuổi như vậy, sớm đã sống đủ rồi, cho cháu gái một qủa thận cũng không sao.
Nhưng con còn trẻ, sau này con còn rất nhiều con đường phải đi.
Con hãy nghe mẹ nói, lần này đừng tranh với mẹ, lại để cho mẹ góp chút sức lực cho cháu gái mẹ.”
Bà cụ Diệp lau nước mắt, hít sâu một hơi nói: “Con còn trọng trách rất nặng nề trên vai, con phải tìm Thẩm Hạ Lan, phải tìm con trai, còn phải chăm sóc con gái.
Con lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy chứ? Có thể bây giờ mẹ đã già, lại muốn về nước nhìn gặp các con, hy vọng con cháu đầy nhà.
Sau này con có đuổi mẹ đi, mẹ cũng sẽ không đi.”
“Sẽ không đâu.
Mẹ vĩnh viễn là mẹ con, con làm sao có thể đuổi mẹ đi được?”
Diệp Ân Tuấn cảm thấy trong lòng chợt ấp lên.
Tình mẹ mất đi nhiều năm như vậy dường như đột nhiên được lấp đầy.
Từ trước đến nay chưa từng mất đi, chẳng qua là do anh vẫn không biết mà thôi.
Sau khi nói với bà cụ Diệp vài câu, Diệp Ân Tuấn khẽ nói: “Mẹ, không phải con muốn tranh với mẹ, nhưng kiểm tra tương thích của mẹ không thích hợp, cho đến bây giờ chỉ có con tương thích với Nghê Nghê thôi.
Cho nên con trai không thể tránh được.”
“Sao có thể như vậy chứ? Mẹ là bà nội của con bé mà!”
Rõ ràng bà cụ Diệp không thể chấp nhận được tin tức này, cũng vô thức cao giọng hơn.
Diệp Ân Tuấn an ủi nói: “Mẹ, không phải tất cả người thân kiểm tra đều tương thích.”
“Nhưng mẹ không muốn nhìn thấy con…”
“Con cũng là một người ba.
Mẹ, tâm trạng của con với Nghê Nghê cũng giống như mẹ với con vậy.”
Lời Diệp Ân Tuấn nói cuối cùng làm bà cụ Diệp suy sụp.
Bà cụ cầm điện thoại khóc.
“Sao không phải là mẹ chứ? Vì sao mẹ lại không tương thích chứ? Vì sao?”
Trong lòng Diệp Ân Tuấn chua xót khó chịu, nhưng không thể không an ủi bà cụ Diệp.
Một lúc lâu sau, bà cụ mới bình tĩnh lại, bảo Diệp Ân Tuấn cố gắng chú ý giữ gìn sức khoẻ của mình, sau đó hai người mới cúp máy.
Tâm trạng Diệp Ân Tuấn đã bình tĩnh lại, quay về văn phòng của bác sĩ.
“Bác sĩ, chuyện này xem như chưa từng xảy ra đi, vẫn cứ chuẩn bị phẫu thuật cho tôi và Nghê Nghê.”
Diệp Ân Tuấn thản nhiên nói.
Nhưng bác sĩ lại đứa cho Diệp Ân Tuấn một tờ báo cáo, làm mắt Diệp Ân Tuấn chợt híp lại.
.