Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Ân Tuấn vốn nên ngủ rồi đột nhiên mở miệng, dọa Thẩm Hạ Lan giật mình.

“Anh giả vờ ngủ?”
“Vốn đã ngủ rồi nhưng em cứ nhìn chằm chằm anh, ánh mắt đó khiến anh không thoải mái.”
Điều Diệp Ân Tuấn không nói là, ánh mắt nghiên cứu đó khiến anh rất cáu kỉnh, muốn đánh nhau, muốn giết người.

Anh cố gắng khắc chế, bởi vì anh biết người phụ nữ bên cạnh là người phụ nữ từ sâu trong máu thịt anh muốn bảo vệ.

Anh tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm tổn thương cô, bao gồm cả anh.

Thẩm Hạ Lan nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của mình, lại nghe thấy Diệp Ân Tuấn nói như vậy, vội vàng nhắm mắt lại.

Dày vò lâu như vậy, thần kinh căng cứng của Thẩm Hạ Lan bỗng thả lỏng, trong khoang mũi đều là hơi thở quen thuộc của Diệp Ân Tuấn, khiến cô không tự chủ mà ngủ thiếp đi.

Nửa tiếng sau, Diệp Ân Tuấn bỗng mở mắt ra.


Một màn không lâu trước vẫn quay cuồng trong đầu, anh nhíu chặt mày, hận không thể cạy mở đầu ra, ném hết những ảnh hưởng đó, những tiếng kêu khóc đó đi.

Thật sự quá phiền người rồi!
Diệp Ân Tuấn vừa muốn ngồi dậy thì phát hiện cánh tay của mình bị người khác gối.

Anh đưa mắt, tất cả mọi sát khí và sự phẫn nộ vào lúc nhìn thấy gương mặt yên tĩnh ngủ say của Thẩm Hạ Lan thì lập tức tan biến.

Khóe môi hơi cong lên nở một nụ cười, đặt một nụ hôn trên mặt của cô, sau đó chầm chậm rút cánh tay của mình ra, lật người, xuống giường.

Khi đẩy cửa phòng ngủ ra, Trương Linh vẫn ở đó.

Bởi vì do Diệp Tranh, Diệp Minh Triết tuy không thích Trương Linh nhưng cũng không làm khó bà ta.

Diệp Nghê Nghê thấy Thẩm Hạ Lan mãi không đi ra, cô bé nằm bò trên đùi của Diệp Minh Triết ngủ mất.


“Ba!”
Diệp Tranh nghe tiếng cửa phòng mở, bỗng ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy tinh thần của Diệp Ân Tuấn đã khôi phục một ít thì lập tức vui mừng mở miệng.

Đáy mắt của cậu bé lấp lánh ánh sáng, rất là sáng.

Diệp Ân Tuấn liếc nhìn cậu bé, gật đầu.

“Vào đưa thuốc chống muỗi cho hai người bọn họ, chúng ta hôm nay xuất phát.”
Diệp Tranh khựng lại, sau đó bỗng ý thức được Diệp Ân Tuấn đang nói chuyện với mình, vội gật đầu đi về phòng.

Diệp Minh Triết liếc nhìn anh, không có cử động, cũng không cử động được, chỉ thấp giọng hỏi: “Lão Diệp, ba không sao chứ?”
“Không sao.”
Diệp Ân Tuấn đi qua.

Trương Linh đứng dậy, sau đó rất cung kính đứng ở đằng sau Diệp Ân Tuấn, bộ dạng và vẻ mặt đó khiến Diệp Minh Triết sửng sốt.

“Đây là…”
“Đừng quản bà ta.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận