Cục Cưng Có Chiêu


“Vẫn chưa quyết định đi đâu mà?”
“Đi tới đâu tính tới đó”
Cách nói chuyện tùy hứng này của anh, khác hẳn với trước đây anh làm việc gì cũng có tính toán rõ ràng.

Diệp Nghê Nghê hơi chau mày, thấp giọng nói: “Ba, con muốn tới Trương Gia Trại xem thử”
“Nghê Nghê”
Thẩm Hạ Lan không quan tâm Diệp Nghê Nghê và mấy đứa Trạm Dương đã hẹn gì nhưng rõ ràng đến Trương Gia Trại lúc này không phải là một lựa chọn thông minh.

Có lẽ là vì từ trước đến nay Thẩm Hạ Lan chưa từng nói chuyện nghiêm khắc với cô bé như vậy nên tự nhiên Diệp Nghệ Nghệ cảm thấy buồn, nhưng cô bé vẫn kiên trì nói: “Con chỉ muốn tới đó xem thử”
Thấy mẹ con hai người có vẻ căng thẳng, Diệp Ân Tuấn cúi người ôm Diệp Nghê Nghê lên, cười nói: “Chúng ta sẽ đi tới đó, nhưng chúng ta tới nơi khác đi dạo thử đã, con yên tâm, không làm lỡ chuyện của con đâu.”
Anh nói như vậy làm Diệp Nghê Nghê cảm thấy hơi kinh ngạc và kỳ lạ, cô bé nhìn Diệp Ân Tuấn lần nữa, nhìn thấy sự rõ ràng
trong ánh mắt anh, tự nhiên con bé lại cảm thấy ngại: “Ba, con.”
“Dù con có làm gì đi nữa thì ba tin con cũng đã suy nghĩ thấu đáo.

Nghê Nghê, con có thể hết mình làm mọi chuyện cho bạn bè không cần suy nghĩ, nhưng nó phải được xây dựng trên cơ sở là con không làm tổn thương gia đình của mình, con hiểu không?”

“Con không có”
Diệp Nghê Nghê hơi kinh hãi.

Diệp Ân Tuấn biết có một số việc Diệp Nghê Nghê không suy nghĩ rõ ràng, anh cũng không thể nói rõ cho con bé, chỉ có thể mỉm cười gật đầu, gõ vào mũi con bé: “Vậy thì nghe lời ba được không?”
“Vâng.”
Diệp Nghê Nghê có một sự tin tưởng khó hiểu dành cho Diệp Ân Tuấn.

“Minh Triết, Diệp Tranh, cầm đồ rồi đi thôi.” Diệp Ân Tuấn không đặt Diệp Nghê Nghê xuống, anh xoay người nắm tay Thẩm Hạ Lan và dặn dò hai đứa con trai.

Khóe miệng Diệp Minh Triết hơi giật giật.

Ba đang nghiêm túc sao? Một người đàn ông cao lớn không cầm đồ mà lại để hai đứa trẻ bọn chúng cầm?
Ba có còn mặt mũi không vậy?
Hình như cảm nhận được ánh mắt khinh thường của Diệp Minh Triết, Diệp Ân Tuấn thấp giọng cười và nói: “Con không biết bảo người giúp việc cầm sao? Đầu óc con để đi đâu vậy?”
Diệp Minh Triết thất bại.


Diệp Tranh mím môi cười.

Không khí gia đình đầm ấm vui vẻ ngày trước dường như lại ùa về.

Thật tốt.

Dưới sự dặn dò của Diệp Minh Triết, người giúp việc chuyển đồ lên xe.

Sau khi đưa vợ con lên xe, Diệp Ân Tuấn gọi điện thoại cho Phi.

“Mọi việc của tập đoàn và ở Hải Thành tôi giao hết cho cậu”
“Anh Diệp, anh không đưa tôi đi cùng sao?”
Phi hơi đau lòng, anh ta còn tưởng rằng Diệp Ân Tuấn sẽ dẫn mình đi cùng.

“Cậu ở lại đi”
Giọng của Diệp Ân Tuấn không thay đổi, nhưng không biết vì sao Phi có thể nghe được sự nặng nề trong giọng nói của anh.

“Vâng thưa sếp Diệp”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận