Cục Cưng Có Chiêu


Vừa nãy không thấy Thẩm Hạ Lan nữa, sự nóng nảy và ý định giết người trong đáy mắt Diệp Ân Tuấn vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức.

Bây giờ tất cả mọi người đều biết, người có thể trấn áp hơi thở đáng sợ của Diệp Ân Tuấn chính là chị dâu trước mặt đây, bọn họ đương nhiên là phải nâng niu rồi.

Thẩm Hạ Lan liều mạng ăn cũng không ăn hết, có chút lo lắng nhìn chén của mình, ngay sau đó liền bị một đôi tay mảnh khảnh lấy đi.

Cô hơi ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Ân Tuấn đang ăn thức ăn thừa của mình, lúc này có chút gấp chộp lấy.

“Có rất nhiều thức ăn, anh ăn phần thừa của em làm gì? Anh mau bỏ xuống đi.”
Diệp Ân Tuấn lại cắn hai ba miếng ăn hết, cười nói: “Ngon quá.”
Nụ cười rạng rỡ đó khiến con ngươi Thẩm Hạ Lan có chút nóng lên.

Đứa con cưng của trời này, từ lúc nào lại ở trước mặt cô nhỏ bé như thế chứ?
“Diệp Ân Tuấn, anh còn cần hình tượng của mình nữa không đấy hả?”
Giọng nói của Thẩm Hạ Lan có chút nghẹn ngào.


Diệp Ân Tuấn lại thờ ơ nói: “Không cần phải để ý đến chuyện này, chúng ta sống vui vẻ là được rồi.”
Nói xong anh nắm tay của Thẩm Hạ Lan nói: “Ra ngoài đi dạo cho tiêu thức ăn đi!”
Anh đã nói như thế rồi, Thẩm Hạ Lan còn có thể nói gì chứ?
Hai người đi đến sau vườn hoa.

Ở đây không có hoa gì, ngoài núi giả và ao nhân tạo ra, ngay cả cá cũng không có.

Thẩm Hạ Lan thở dài nói: “Hạ Tử Thu đã sống những ngày tháng như thế nào? Anh nhìn cái vườn hoa này đi, không có hoa thì thôi đi, ngay cả mặt ao cũng trong veo.

Có thể thấy người này ngày thường chẳng có gì giải trí.”
“Cung Tuyết Dương chết, mang theo cả hy vọng sống của anh ta đi rồi.

Có thể sống như cái xác không hồn bao nhiêu năm như thế, đã xem như là làm khó anh ta rồi.


Bây giờ em vẫn chỉ mong anh ta sống thoải mái sao? Ở đây giống như nội tâm của anh ta vậy, hoang vắng một mảng, không chút sức sống.”
Tâm trạng của Thẩm Hạ Lan ít nhiều có chút nặng nề.

Cô cầm tay Diệp Ân Tuấn nói: “Dù sau này em có xảy ra chuyện gì, anh tuyệt đối không được sống thế này, nghe rõ chưa?”
Đây là sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan.

Diệp Ân Tuấn nhìn cô, nhìn thấy sự lo lắng đó trong đáy mắt của cô, đành phải gật đầu nói: “Được.”
Thực ra trong lòng anh lại tự thì thầm: “Trên đời này nếu không có em nữa, anh sống còn có ý nghĩa gì? Hạ Tử Thu là vì ân tình của anh mà sống như cái xác không hồn, mà Diệp Ân Tuấn anh lại không nợ ai, nếu Thẩm Hạ Lan thật sự có một ngày có bất trắc, anh chắc chắn sẽ không sống tạm bợ!”
Chỉ là lời này, Diệp Ân Tuấn không nói, cũng không dám nói, sợ Thẩm Hạ Lan khóc cho anh xem.

Có những lời nói ra cũng vô ích, tốt hơn hết là đừng nói gì cả.

Thẩm Hạ Lan luôn thấy Diệp Ân Tuấn trả lời quá thoải mái, không nhịn được nhìn anh một cái.

“Anh thề đi, nếu một ngày em gặp phải bất trắc, anh phải sống thật tốt, sống thêm cả phần của em nữa.”
Cơ thể của Diệp Ân Tuấn bỗng run rẩy, đột nhiên cười tà mị nói: “Em nghĩ gì vậy chứ, đang mơ đấy à, thế gian khó khăn như vậy, em lại muốn để anh một mình ở đây bị dày vò sao? Hửm? Sao em có thể nhẫn tâm hả!”
Đang nói, Diệp Ân Tuấn đưa tay về phía Thẩm Hạ Lan.

“Đừng có giỡn!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận