Cục Cưng Có Chiêu


Bóng dáng của cô ta cô đơn tĩnh mịch, trong lúc nhất thời làm cho người ta cảm thấy có hơi đau lòng.

Thẩm Hạ Lan bước tới đưa tài liệu ở trong tay cho Nhan Du.

“Cái gì vậy?”
Nhan Du thắc mắc nhìn Thẩm Hạ Lan và tài liệu ở trong tay, không hiểu rõ cho lắm.

“Tư liệu về thân thế của cô, xem một chút đi.”
Thẩm Hạ Lan không biết phải nói như thế nào về thân thế của bản thân cho cô bé này nghe.

Có rất nhiều bọn buôn người sau khi mua con nít đều sẽ đánh gãy mất tay chân của bọn nó, rồi ném lên trên đường cho ăn xin, lợi dụng bọn nó để kiếm tiên.


Giống như là Nhan Du, bị bán ra nước ngoài, bây giờ vẫn có thể sống trọn vẹn như thế, không biết nên nói là may mắn hay là bất hạnh.

Nhưng mà nếu như Nhan Du được gia đình khác mua, vậy thì cũng sẽ không trở thành sát thủ ngốc hết chỗ nói, còn đánh mất mối tình đầu của mình.

Thẩm Hạ Lan có chút đồng cảm với Nhan Du.

Một đứa nhỏ lớn lên trong tổ chức sát thủ, bạn có thể yêu câu cô ấy có tam quan chính xác như thế nào?
Ít nhất là hiện tại Nhan Du cũng không tính là không có thuốc chữa.

Nhan Du mở tài liệu ra dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Hạ Lan, nhưng mà cô ta càng xem lâu, sắc mặt của Nhan Du càng thay đổi, cuối cùng, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lộp bộp xuống.


“Đây là thật à, chị của tôi thật sự là Cung Tuyết Dương?”
“Đúng vậy, cô xem mấy tấm hình này đi, đây đều là ảnh chụp của chị cô đó, cô có thể nhìn một chút, thật ra thì dáng dấp của hai người rất giống nhau, ngoại trừ cặp mắt đó.

Đôi mắt của cô giống mẹ, còn đôi mắt của chị cô thì giống ba.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói vậy, Nhan Du khóc không thành tiếng.

Lúc Hạ Tử Thu kể chuyện của Cung Tuyết Dương cho cô ta nghe, cô ta còn không có cảm giác gì, nhưng mà khi biết được người phụ nữ này lại là người thân của mình, cảm giác khó chịu và đau lòng ãy lại dâng trào.

Có lẽ đây chính là sự kỳ diệu của huyết thống.

“Chị tôi làm binh, chị ấy là liệt sĩ?”
“Đúng vậy, Cung Tuyết Dương, chị gái của cô là liệt sĩ, là anh hùng, là niềm kiêu ngạo của nhân dân, mặc dù cô ấy chỉ sống có hai mươi mấy tuổi, nhưng mà cuộc đời của cô ấy đều được người ta truyền tụng, tên tuổi của cô ấy được vĩnh viễn ghi lại trên tấm bia anh hùng, lưu danh bách thế.”
Nghe Thẩm Hạ Lan nói thế, Nhan Du lại lắc đầu, cô ta khóc: “Nhưng mà chị ấy còn trẻ như vậy, chị ấy lại qua đời như thế, rốt cuộc không thể trở vê được nữa.”
Đột nhiên, nỗi tiếc thương vô hạn tràn ngập căn phòng, thoáng chốc làm cho người ta kiềm nén ngạt thở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận