Diệp Ân Tuấn nhìn bộ dạng này của Diệp Tranh, đột nhiên nói: “Ba con lúc nhỏ cũng giống như con, chạy theo đằng sau ba, lần nào cũng mệt tới mức thở hổn hển, chạy một lúc thì không chạy nữa.
Lúc đó ba nhớ huấn luyện viên rất nghiêm khắc, nhưng ba con thà chịu phạt cũng không tiếp tục nữa.
Lúc đó ba của ba cho rằng tư chất của ba con không được, dần dần cũng không làm khó ba con nữa, về sau ba mới biết, ba con là không muốn tranh với ba.”
Diệp Tranh yên lặng nghe.
Cậu bé cho rằng mình sẽ rất buồn, thậm chí có hơi tức giận, nhưng không có.
Trái tim của cậu bé rất bình tĩnh, rõ ràng là đang nghe chuyện của ba ruột mình, nhưng lại giống như nghe câu chuyện của người xa lạ vậy, không khơi dậy bất kỳ gợn sóng trong lòng cậu bé.
Sao lại như vậy chứ?
Diệp Tranh không biết.
Diệp Ân Tuấn thấy cậu bé không nói chuyện, sau đó dừng lại, đưa khăn trên cổ cho cậu bé, thấp giọng hỏi: “Bây giờ cho cơ hội cạnh tranh công bằng với Diệp Minh Triết, con liệu có giống như ba con còn chưa tranh giành thì từ bỏ không?”
Cả người Diệp Tranh đều ngây ra.
“Ý gì?”
Diệp Tranh nghi hoặc nhìn Diệp Ân Tuấn.
Diệp Ân Tuấn cười nói: “Hoàn cảnh của ba hiện nay chỉ là tạm thời, ắt sẽ được rửa oan.
Chuyện của Trương Gia Trại giải quyết xong, con và Diệp Minh Triết đều sẽ là những đứa trẻ xuất sắc nhất của nhà họ Diệp.
Ba biết con muốn học y, không có hứng thú với chuyện kinh doanh, nhưng nếu như có thể cho con cơ hội thi quân y thì sao? Diệp Tranh, con nên biết, tốt nghiệp trường quân đội và tòng quân nhập ngũ là hai khái niệm.
Bình thường gia đình giống như chúng ta sẽ chỉ cho một suất cử đi học.
Cho nên con muốn từ bỏ? Hay muốn tranh giành?”
Lông mày của Diệp Tranh hơi nhíu lại.
Cậu bé cảm thấy Diệp Ân Tuấn đang làm khó cậu bé.
Cậu bé mới 5 tuổi!
Bây giờ suy nghĩ những điều này có phải có hơi sớm không? Hơn nữa cho dù chỉ có một suất, còn có rất nhiều năm nữa mà, mọi chuyện đều có khả năng.
“Ba, ba đang làm khó con.”
Ánh mắt của Diệp Tranh có hơi bất mãn.
Diệp Tranh lại nghiêm túc nhìn cậu bé nói: “Ba không có làm khó con, ba nhớ lời con đã nói, con nói con bây giờ cảm thấy ăn nhờ ở đậu, nếu đã là ăn nhờ ở đậu thì nên sớm vì mình tính toán tiền đồ không phải sao? Cho nên Diệp Tranh, ba hy vọng con có thể nghiêm túc trả lời ba, tranh giành hay từ bỏ?”
Lông mày của Diệp Tranh nhíu chặt lại.
Từ bỏ sao?
Cậu bé không muốn.
Cậu bé biết, tuy Trương Linh được gọi là Diêm Vương Sống, nhưng cuộc đời của bà ta có quá nhiều sự bấp bênh, cái học được trong y học không có hoàn toàn phục vụ cho mọi người.
Nếu kêu cậu bé chọn, cậu bé không hy vọng chỉ làm một bác sĩ bình thường, cậu bé muốn đi trường quân đội, muốn trở thành quân y, càng muốn trở thành một sĩ quan, cũng coi như hoàn thành ước mơ của ba ruột.
Nhưng nếu bảo cậu bé cạnh tranh với Diệp Minh Triết, Diệp Tranh lại do dự.
Trong đầu của cậu bé không ngừng lóe lên mọi thứ mà trước đây Diệp Minh Triết đã bỏ ra vì cậu bé, nếu như cậu bé tranh suất này, Minh Triết phải làm sao?
Cậu bé là người anh em mà kiếp này Diệp Tranh không muốn từ bỏ và trở mặt!.