Cục Cưng Có Chiêu


“Chú Ngân Hồ nói rồi, chú ấy là người không phải thần thánh, càng huống hồ máy tính cập nhật tuy nhanh, nhưng nhân tài sinh ra cũng rất nhiều, có thể xuất hiện một hai quỷ tài cũng chả có gì lạ.

Nhưng chúng con đích thực là không tra được nữa.”
Lời nói của Diệp Minh Triết làm cho Diệp Ân Tuấn hơi nhíu mày.

“Nếu không tra được nữa thì đừng tra, con dưỡng thương cho tốt, chuyện bên chú hai Hoắc để Ngân Hồ theo dõi.

Nếu như khỏi rồi, ba sẽ phái người đón con về bất kỳ lúc nào.”
“Được.”
Diệp Minh Triết hào hứng trả lời.

Thay vì nằm trên giường cả ngày, cậu bé vẫn mong được chạy xung quanh với ba mẹ.


Diệp Ân Tuấn liếc nhìn Diệp Tranh một cái, đưa điện thoại cho Diệp Tranh.

Diệp Tranh khẽ sững sờ một chút, sau đó liền tiếp nhận.

Nghĩ đến chuyện đã xảy ra trong nhà thờ họ của Trương Gia Trại, Diệp Tranh xấu hổ nhìn Diệp Minh Triết, nói: “Hi, Minh Triết.”
“Anh, anh sao vậy? Giống như chột dạ vậy! Anh làm gì có lỗi với em rồi sao?”
“Không có, đừng nói lung tung.

Chỉ là nhìn thấy sắc mặt của em tốt hơn trước, anh cũng cảm thấy bớt lo lắng.”
Diệp Tranh có chút xấu hổ.

Diệp Minh Triết cười nói: “Chứ sao, dì Tiêu mỗi ngày đều hầm canh cho em, tuy rất ngon, nhưng đúng là có chút dầu mỡ, anh không thấy em béo lên sao?”
“He he, béo chút thì tốt mà.”

Diệp Tranh nhìn khuôn mặt hồng hào của Diệp Minh Triết, cười nói: “Minh Triết, chăm sóc bản thân thật tốt, bọn anh đều chờ em trở về đội.”
“Được.”
Diệp Minh Triết cúp điện thoại.

Thẩm Hạ Lan có chút đau lòng mà nói: “Có đôi khi em nghĩ chúng ta thật quá đáng, Minh Triết còn nhỏ như vậy lại bị thương, vậy mà chúng ta lại để nó ở đó một mình, thật là không có trách nhiệm.”
Diệp Ân Tuấn ôm Thẩm Hạ Lan vào lòng, thấp giọng nói: “Đừng nghĩ vậy, làm con cái nhà họ Diệp vốn đã rất vất vả, càng huống hồ mục tiêu của những người đó chính là chúng ta.

Nếu chúng ta ở lại, Minh Triết sẽ không thể dưỡng thương.

Từng chuyện một sẽ tìm tới cửa, vết thương của Minh Triết không tiện di chuyển, cần phải tĩnh dưỡng, nếu như chúng ta dụ hết tất cả người qua đó, thì sao nó dưỡng thương được? Chỉ khi chúng ta đi, thu hút sự chú ý của mấy người đó, Minh Triết mới có thể dưỡng thương đàng hoàng.

Càng huống hồ em không phải đã mời Tiêu Niệm Vi qua đó giúp đỡ rồi sao? Yên tâm đi, con trai chúng ta không sao đâu.”
“Em biết, nhưng trong lòng vẫn buồn, Minh Triết dù có trưởng thành chín chắn thế nào, thì nó vẫn là một đứa trẻ.”
Mắt Thẩm Hạ Lan có chút ẩm ướt.

Cô biết như vậy là bất đắc dĩ, cũng là vì tốt cho Minh Triết, nhưng trong lòng đau chính là đau, chính là khó chịu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận