Bên trong từ đường không có gì hết, chỉ có mấy cái vạc lớn.
Trong vạc đều là cổ trùng, có con là vừa bắt trở về, có con là thành phẩm do Hàn Hi Thần luyện thành, mỗi lần bị nhốt trong từ đường anh ta đều phải trải qua một phen sinh tử, vốn dĩ cho rằng đã thành thói quen, nhưng mà lần này Hàn Hi Thần lại cảm thấy uất ức.
Cơn đau kịch liệt làm anh ta kêu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào bài vị của Trương Phương trên bàn, nói từng câu từng chữ: “Tại sao? Mẹ, tại sao vậy? Em trai không quan tâm con, ba cũng không thích con, tại sao mẹ lại sinh con ra đời, tại sao vậy?”
Anh ta đập đầu lên trên mặt bàn, dòng máu đỏ tươi thuận theo cái trán mà nhỏ xuống dưới.
Dường như là cổ trùng trong cơ thể ngửi thấy mùi máu tươi, nó lại càng hưng phấn hơn nữa, di chuyển lung tung trong người anh ta.
Rốt cuộc, Hàn Hi Thần không thể chịu đựng được mà gào thét, tiếng thét chói tai vang lên, âm thanh chói tai ấy làm thủ vệ từ đường sinh ra sợ hãi.
Anh ta hận không thể cứ thế mà chết đi, nhưng mà không được, anh ta không thể chết.
Nhiều năm như thế, đã đi đến đây rồi, tại sao lại muốn chết chứ?
Cổ trùng!
Không biết là lần này Hàn Khiếu lại thả cổ trùng gì vào trong cơ thể của anh ta, nó thật sự rất mạnh.
Quần áo trên người Hàn Hi Thần đều bị mồ hôi thấm ướt.
Anh ta cảm thấy mỗi một tấc da thịt của mình đều đang bị gặm cắn, mỗi một tấc xương cốt đều đang bị xé rách.
Anh ta lấy ra một bình thuốc từ trong túi áo, hai tay run rẩy nhét thuốc vào trong miệng mình, không bao lâu sau liền bắt đầu nôn mửa.
Một ngụm máu đen lớn phun ra từ trong miệng anh ta, bên trong có chi chít những con trùng đang ngọ nguậy, làm cho người ta cảm thấy cả người run lên.
Hàn Hi Thần thở dốc một hơi, rốt cuộc cũng lấy cái bật lửa ra đốt ngụm máu đen của mình, âm thanh lốp bốp làm cho ánh mắt của anh ta trở nên ảm đạm.
Anh ta giống như tu la đến từ địa ngục, không có một tia tình cảm.
Hít một hơi thật sâu, Hàn Hi Thần nhắm cái bật lửa vào miệng vết thương của mình.
Cảm giác nóng cháy kịch liệt làm cổ trùng trong cơ thể của anh ta di chuyển mạnh bạo.
Hàn Hi Thần lập tức cảm nhận được vị trí chính xác của nó, trực tiếp lấy con dao quân dụng, không hề lưu tình chút nào mà đâm vào trong ngực của mình.
Cùng lúc đó, anh ta đập vỡ một cái vạc lớn, con bọ cạp độc ở bên trong lập tức tiếp xúc với không khí liền bị Hàn Hi Thần trực tiếp dùng tay bắt ra, cứng rắn nhét vào miệng vết thương của mình.
Hai con cổ trùng đang bắt đầu đánh nhau trong cơ thể của anh ta.
Hàn Hi Thần đau đến sắp ngất đi, nhưng mà lại không thể toại nguyện.
Anh ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng bị giày vò từng chút từng chút một.
Hơn một, tiếng đồng hồ trôi qua, rốt cuộc con bọ cạp độc cũng đã cắn chết cổ trùng mà Hàn Khiếu đã bỏ vào cơ thể anh ta, nhưng mà nó cũng sắp chết đi.
Hàn Hi Thần dùng con dao găm khạy nó ra ngoài, sau đó mới lấy lọ thuốc ra đổ cho mình một viên thuốc giải độc, lúc này mới hoàn toàn ngã xuống nền nhà lạnh lẽo.
Lại trở về từ cõi chết, bây giờ mỗi một lần giải cổ đều thuần thục như thế, thân thể này đã sớm có đầy những vết thương thê thảm không nỡ nhìn.
Nhưng mà trái tim vẫn cứ dao động không thôi.
Trước kia, anh ta không biết tại sao mình phải kéo dài hơi tàng sống sót như thế này, bây giờ anh ta đã có thể nghĩ đến một mục tiêu.
Một mục tiêu vô cùng rõ ràng, nhưng lại rất điên cuồng.
Hàn Hi Thần nhìn bài vị của Trương Phương, khóe miệng nở một nụ cười tà mị.
“Mẹ, mẹ có nhìn thấy chưa? Đây chính là người chồng mà năm đó mẹ đã chọn, đây chính là người đàn ông mà mẹ đã nói với ông ấy rằng không cho con tiếp xúc với cổ trùng.
Đúng là con đã không chủ động tiếp xúc với cổ trùng, nhưng mà bắt đầu từ lúc con ba bốn tuổi, con đã vì sống sót mà không thể không tiếp xúc với những thứ này.
Bây giờ mẹ nhìn thấy những thứ này, có còn cảm thấy quyết định lúc trước của mẹ là đúng không?”.