Cục Cưng Có Chiêu


Bản đồ vùng núi chắc chắn là một thứ bí mật, ngoại trừ Hàn Khiếu ra, có lẽ chỉ có Hàn Hi Thần biết, nhưng mà bây giờ anh ta lại nói cái này cho Diệp Ân Tuấn.

Trong lòng của Diệp Ân Tuấn đột nhiên chua xót mấy phần.

“Anh đi cùng chúng tôi đi.”
“Tôi còn phải ở lại điều tra tung tích của chú hai Hoắc giúp cậu.”
Hàn Hi Thần có hơi kinh ngạc với lời nói của Diệp Ân Tuấn, nhưng mà lại cười cười, không đồng ý.

Diệp Ân Tuấn thấp giọng nói: “Tự chúng tôi sẽ tìm tung tích của chú hai Hoắc, không cần anh phải điều tra.

Bây giờ anh lại nói bí mật lớn nhất của Hàn Khiếu cho chúng tôi biết, cho dù anh là con của ông ta, ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho anh.

Tôi đã không có người thân, tôi không muốn mình phải có tiếc nuối.


Hàn Hi Thần, anh đi cùng chúng tôi đi.”
Thân thể của Hàn Hi Thần có chút cứng đờ, ánh mắt cũng trở nên nóng ấm.

Anh ta cho rằng đời này mình sẽ không được Diệp Ân Tuấn thừa nhận, không nghĩ tới chỉ là một tấm bản đồ vùng núi mà đã khiến Diệp Ân Tuấn tin tưởng mình như thế.

Hàn Hi Thần kéo kéo khóe môi, cười nói: “Cậu dễ lừa quá đi, làm sao cậu biết tấm bản đồ tôi cho cậu là thật?”
“Anh sẽ không lấy mạng của Dao Lạc ra để nói đùa.”
“Cũng chỉ là món đồ chơi của ba tôi cho tôi, cậu thật sự cho rằng tôi thật lòng à?”
Lời nói của Hàn Hi Thần làm sắc mặt của Diệp Ân Tuấn trở nên khó coi.

“Không cần phải nói mấy lời thử lòng tôi đâu, Hàn Hi Thần, nếu như tất cả những chuyện anh làm ra đều là khổ nhục kế, vậy thì Diệp Ân Tuấn tôi sẽ nhận.”
Lời này vừa mới nói ra, thân thể của Hàn Hi Thần liền cứng đờ.

Anh ta ngẩng đầu lên nhìn Diệp Ân Tuấn, giọng nói run rẩy: “Cái gì gọi là nhận chứ?”
“Nhận có nghĩa là cho dù anh lừa gạt tôi, đả thương tôi, tôi cũng sẽ nhận, ai bảo anh là anh em của tôi chứ?”

Vừa mới nói xong, cánh mũi của Hàn Hi Thần lập tức chua xót.

Anh ta vội vàng quay đầu qua, thấp giọng nói: “Cậu còn buồn nôn hơn nhiều so với Nam Phương, Nam Phương sẽ không bao giờ nói mấy lời như vậy.”
“Đó là bởi vì Nam Phương chưa kịp nói, mặc kệ hoàn cảnh lớn lên của chúng ta như thế nào, dù sao thì chúng ta cũng là anh em cùng một mẹ sinh ra.

Tám năm trước, tôi không thể giữ lại Nam Phương, bây giờ tôi không muốn để mình phải có thêm sự tiếc nuối.

Hàn Hi Thần, anh đi cùng với chúng tôi đi.”
Diệp Ân Tuấn thật sự nghiêm túc.

Hàn Hi Thần lại lắc đầu: “Nếu như tôi đi, vậy thì mọi người sẽ bị bại lộ, tôi ở đây ít nhất còn có thể kéo dài từ ba đến năm ngày cho mọi người, lúc đó chắc chắn mọi người có lẽ đã trở về Trương Gia Trại.

Đến lúc đó, cậu muốn cứu tôi thì cũng có thể lực, dù sao thì tốt hơn nhiều so với việc chúng ta chết trong vùng núi này.”
“Nhưng mà…”
“Diệp Ân Tuấn, cậu không phải là một người không quả quyết, cậu cũng đã từng đến chiến trường, cậu biết quyết định như thế nào mới là tốt nhất có đúng không? Tôi đã cho mọi người đường lui, mọi người có thể yên tâm giao những chuyện phía sau cho tôi.

Yên tâm đi, tôi không ngu ngốc, sẽ không ngốc đến nỗi chờ ba của tôi phát hiện ra rồi đến xử lý tôi, ở đây có nhiều cổ trùng như thế, tôi sẽ để cho mình rơi vào trạng thái ngủ say, thậm chí mạng sống như treo trên sợi tóc.

Chỉ có như vậy, ba tôi mới có thể tin tưởng tôi không phải cùng một đám các cậu.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận