Cục Cưng Có Chiêu


Không ai thấy, khóa mắt Hàn Hi Thần chảy xuống một hàng lệ mỏng.

Đây chính là cha của anh ta.

Ha ha!
Hàn Hi Thần đau đến mức cả người muốn rời ra thành từng mảnh, thậm chí cảm thấy rất có thể một giây sau mình sẽ chết, đáng tiếc loại đau đớn này vĩnh viễn không ngừng nghỉ hành hạ anh ta, làm anh ta miệng không thể nói, tay không thể động, như một cỗ thi thể nằm trên mặt đất.

Lúc trước khi ăn hoàng kim cổ vào đã ôm một chút may mắn, cho là mình có thể đối phó được với sự cắn nuốt của hoàng kim cổ, có thể thay da đổi thịt thanh trừ tất cả cổ độc trong người, sau này sẽ không bị Hàn Khiếu khống chế và sắp xếp nữa.

Nhưng mà anh ta cũng biết, hoàng kim cổ vô cùng bá đạo, nếu như bản thân không chịu được, sẽ thật sự chết ở đây.

Mấy ngày nay đám người Diệp Ân Tuấn cũng đã rời đi, anh ta được ăn cả ngã về không đưa ra quyết định này, không để lại bất kỳ đường lui nào cho mình, hôm nay ở biên giới sinh tử, anh ta rõ ràng chính miệng nghe được sự lạnh lùng và vô tình của Hàn Khiếu đối với anh ta.

Dù nói thế nào, ông ta cũng đã nuôi anh ba mươi năm.


Mặc dù ba mươi năm nay đối với anh ta cũng không phải quá có tình cảm ấm áp, nhưng mà trên mặt huyết thống, ông ta vẫn là cha mình.

Hôm nay một chút không nỡ cuối cùng cũng bị Hàn Khiếu tự mình chém đứt rồi.

Anh là con của ông ta!
Ba mươi năm, cho dù là nuôi một con chó cũng phải có cảm tình chứ?
Nhưng mà ông ta xem anh như một miếng giẻ lau, tùy thời cũng có thể vứt bỏ.

Thậm chí ngay cả quan tài cũng không muốn cho anh ta, mà cho người ném anh ta vào trong vạc sâu độc để đi cùng với người mẹ đã chết.

Đây quả thật là cha của anh ta sao?
Đối với ông ta mà nói, mình rốt cuộc là cái gì?
Tim Hàn Hi Thần như bị dao cắt, lại cảm thấy có chút giải thoát.

Như vậy thật sự không có gì không nỡ rồi.


Tình cảm giữa anh và Hàn Khiếu chấm dứt.

Thiếu nợ sinh dưỡng của ông ta, hôm nay xem như là đã trả đủ rồi.

Hàn Hi Thần nhắm mắt lại, tùy ý nước nắm chảy ào ào.

Ở đây dù sao cũng không có người ngoài, cũng sẽ có ai nhìn thấy sự yếu ớt và đau khổ của anh ta, anh ta không cần phải mang mặt nạ làm người, cuối cùng có thể chân thật khóc rồi.

Hàn Hi Thần cảm thấy cả người đau lạnh quá, cả người giống như là hầm băng.

Nếu như không sống nổi, có thể anh ta thật sự phải chết ở đây rồi, cũng không biết bây giờ Dao Lạc thế nào, có thể làm loạn muốn quay về tìm anh ta hay không.

Nghĩ đến chuyện giữa mình và Dao Lạc, Hàn Hi Thần thật sự có chút hối hận.

Qua nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng ở bên Dao Lạc một cách đàng hoàng.

Anh ta biết Dao Lạc thích ra ngoài dạo chơi, nhưng mà anh ta vẫn luôn không có thời gian đưa cô ra ngoài.

Mấy năm nay bên cạnh cũng không phải không có những người phụ nữ khác muốn ở lại bên cạnh anh ta, nhưng mà anh ta không có cách nào nhìn được Dao Lạc đau khổ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận