“Cô đang uống gì đó?”
Sự lo lắng của Thẩm Hạ Lan khiến Dao Lạc muốn trốn tránh.
“Đưa nó cho tôi.”
“Cái này là cái gì?”
Trực giác Thẩm Hạ Lan mách bảo đây không phải là thứ gì tốt.
Dao Lạc nhìn Hàn Hi Thần đang hôn mê, nói nhỏ: “Thuốc phá thai tự chế.”
“Cô điên à?”
Thẩm Hạ Lan nghe xong thì đổ thuốc.đi.
“Dao Lạc, cô có biết Hàn Hi Thần khao khát đứa con này đến mức nào không? Anh ta thậm chí còn nhờ vả chúng tôi bảo vệ cô và đứa trẻ, sao cô có thể nhẫn tâm bỏ nó chứ? Hơn nữa, không phải cô muốn có con với Hàn Hi Thần sao? Bây giờ không dễ gì mới có thai, cô làm gì cái gì vậy hả?”
Thẩm Hạ Lan không hiểu nổi suy nghĩ của Dao Lạc.
Từ những gì Dao Lạc đã làm với Hàn Hi Thần thì có thể thấy cô ta thực sự yêu Hàn Hi Thần, nhưng nếu đã yêu thì tại sao lại không cần đứa con này?
Thấy Thẩm Hạ Lan đổ thuốc đi, Dao Lạc khẽ nói: “Cô đừng xen vào chuyện của tôi.”
“Làm sao tôi có thể không xen vào được? Bây giờ không chỉ đơn giản là chuyện của cô nữa rồi.
Cô là người Hàn Hi Thần quan tâm, bây giờ anh ta vẫn còn đang hôn mê, cô muốn giết đứa con của anh ta mà tôi mặc kệ được sao? Dao Lạc, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì trong đầu vậy? Cô có thể nói cho tôi biết được không?”
Thẩm Hạ Lan không nghĩ Dao Lạc là một người mẹ độc ác, từ ánh mắt của Dao Lạc, cô có thể thấy cô ta cũng không nỡ giết đứa bé, nhưng nếu không nỡ thì tại sao lại không giữ lại?
Cô không khỏi nghĩ đến cổ độc trong cơ thể Hàn Hi Thần.
“Cô sợ cổ độc trong người Hàn Hi Thần sẽ truyền sang con của mình, sinh con ra sẽ không được khỏe mạnh nên không giữ lại đúng không?”
Nghe thấy Thẩm Hạ Lan nói như vậy, ánh mắt Dao Lạc trở nên ảm đạm, cô ta nói: “Có một phần nguyên nhân.”
“Còn nguyên nhân nào khác?”
“Bây giờ tôi không tiện nói, cô đừng ép tôi được không?”
Dao Lạc rất lạnh nhạt, loại lạnh nhạt xa cách kia như thể không ai có thể tiến vào trái tim của cô ta được.
Thẩm Hạ Lan có chút ngạc nhiên, thậm chí có chút hoài nghi liệu tình cảm của cô ta dành cho Hàn Hi Thần thật sự không thể phai mờ, hay cô ta còn có mưu đồ khác?
Nhưng đây là việc của vợ chồng họ, cô không thể can thiệp được.
Thẩm Hạ Lan suy nghĩ giây lát rồi nói: “Tôi sẽ không ngăn cản những chuyện cô muốn làm, nhưng tôi hy vọng cô đợi đến khi Hàn Hi Thần tỉnh lại được không? Chỉ cần anh ta tỉnh lại thì cô có cần đứa bé này hay không thì tôi cũng sẽ không xen vào, nhưng bây giờ tôi không thể để cô làm những chuyện tồi tệ được.
Bởi vì Ân Tuấn đã hứa với Hàn Hi Thần sẽ chăm sóc tốt cho cô và đứa con trong bụng cô.
Nếu bây giờ cô bỏ đứa bé đi thì chúng tôi làm sao ăn nói với Hàn Hi Thần đây.”
Dao Lạc không nói đồng ý hay không, cô ta chỉ nhìn Thẩm Hạ Lan một cái đầy ẩn ý, sau đó xoay người bước ra ngoài.
Thẩm Hạ Lan vốn định đi theo, nhưng lại nghe thấy Dao Lạc lạnh nhạt nói: “Đừng đi theo tôi, tôi muốn ở một mình.”
Những lời này đã ngăn lại bước chân của Thẩm Hạ Lan.
Cô nhìn Hàn Hi Thần vẫn đang hôn mê, cô không biết khi nào anh ta sẽ tỉnh lại, cô cũng không biết rốt cục Dao Lạc có tự ý phá bỏ đứa bé nữa hay không..