Cục Cưng Có Chiêu


Lúc này, Thẩm Hạ Lan mới may mắn vì Diệp Ân Tuấn đã đến đây, nếu như không phải là Diệp Ân Tuấn kéo mình lại, chỉ sợ là bây giờ cô đã bị bắt.

Tiêu Nguyệt đờ đẫn để người ta bố trí tất cả, cuối cùng người đàn ông mới ném cho Tiêu Nguyệt một viên thuốc, lạnh nhạt nói: “Uống nó đi.”
Tiêu Nguyệt nhìn cũng không thèm nhìn mà trực tiếp nuốt vào.

Có một số người cảm thấy chết là đáng sợ, nhưng mà Tiêu Nguyệt lại cảm thấy sống không bằng chết lại còn đáng sợ hơn.

Sau khi uống thuốc xong, Tiêu Nguyệt nhìn người đàn ông, lạnh lùng nói: “Tôi muốn gặp Hoắc Chấn Ninh.”
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Gặp ông ta để làm cái gì? Nói cho ông ta biết bà đã trở thành người phụ nữ của người đàn ông khác, sinh con cho người đàn ông khác, hay là nói cho ông ta biết bây giờ bà vẫn còn yêu ông ta? Bà cảm thấy ông ta sẽ trả lời bà như thế nào? Tiêu Nguyệt, ngoan ngoãn nghe lời tôi đi, đừng có chọc tôi tức giận, cái gì tôi cũng có thể cho bà.

Nhưng mà đối với Hoắc Chấn Ninh, bà vẫn nên chết tâm đi.”
Tiêu Nguyệt nắm chặt tay lại, cho dù móng tay đâm rách thịt nhưng mà vẫn không cảm nhận được cơn đau.


“Ông đã đồng ý với tôi, ông đã đồng ý với tôi sẽ cho tôi gặp ông ấy một lần.”
Tiêu Nguyệt run rẩy cả người, cơ thể của bà ta trong gió lạnh trông lại bất lực như vậy, cô đơn như vậy.

Người đàn ông lại lạnh lùng nói: “Chờ đến khi ông ta chết, tôi sẽ cho bà gặp ông ta.”
“Tên khốn nạn!”
Tiêu Nguyệt nhìn người đàn ông trước mặt, thiếu chút nữa là đã điên mất.

Ông ta vẫn luôn lừa gạt bà ta!
Lúc kêu bà ta đến nước T, rõ ràng đã đồng ý với bà ta chỉ cần bà ta gả cho ông ta, ông ta sẽ cho bà ta gặp Hoắc Chấn Ninh.

Nhưng mà bà ta đã gả rồi mà vẫn chưa nhìn thấy Hoắc Chấn Ninh, chỉ có thể thấy được đồng hồ của Hoắc Chấn Ninh, đó là của bà ta mua tặng, đó là tín vật định ước của hai người bọn họ.


Sau đó, ông ta ép buộc bà ta sinh con, nói là chỉ cần sinh con thì bà ta sẽ để Tiêu Nguyệt gặp Hoắc Chấn Ninh một lần.

Biết rõ là hy vọng xa vời, biết rõ đây có thể là một cạm bẫy, nhưng mà Tiêu Nguyệt vẫn vì một chút hi vọng mà thỏa hiệp.

Nhưng mà bà ta sinh Phương Nguyên ra lại không thể gặp Hoắc Chấn Ninh như cũ.

Hơn hai mươi năm, gương mặt của bà ta đã thay đổi, cũng không biết bây giờ Hoắc Chấn Ninh như thế nào.

Cái người nâng niu bà ta trong lòng bàn tay, bây giờ sống chết cũng không biết.

Tiêu Nguyệt oán hận nhìn người đàn ông, bây giờ không có cách nào khác, chỉ có thể giận dữ nói: “Ông đến tìm tôi để làm gì?”
“Để tìm Hàn Khiếu, đưa ông ấy đến nước T, đây chính là nhiệm vụ của bà.”
Lời nói của người đàn ông lập tức làm Tiêu Nguyệt bất ngờ.

“Hàn Khiếu đã được thả đi rồi.”
Người đàn ông nhìn Tiêu Nguyệt, lạnh lùng nói: “Dao Lạc đó cũng không phải là thật lòng muốn thả Hàn Khiếu đi, mà là nhốt Hàn Khiếu trong một trận pháp, để cho ông ta bị tra tấn, nhiệm vụ của bà chính là để Dao Lạc hóa giải trận pháp thả Hàn Khiếu ra.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận