Cục Cưng Có Chiêu


Diệp Ân Tuấn hơi lo lắng nhìn Thẩm Hạ Lan nói: “Sức khỏe em chịu nổi không?”
“Không sao, giờ chúng ta quay về vẽ cho xong tranh của hai người họ, cũng chỉ khoảng một hai tiếng, dù sao cũng không có việc gì.


Việc nên chuẩn bị phía Trạm Dực đều chuẩn bị rồi, bọn họ chủ yếu là vì thả lỏng tâm trạng.

“Ừ.

Anh về kêu Dao Lạc chuẩn bị.


Hàn Hi Thần phấn khởi rời đi.

Diệp Ân Tuấn nhận lấy bức tranh trong †ay Hàn Hi Thần, có chút không tin đây là mình.

“Anh thật sự đẹp trai như vậy sao?”
“Không biết xấu hổ.



Thẩm Hạ Lan cười mắng anh, sau đó xoay người bỏ chạy.

Diệp Ân Tuấn cũng nở nụ cười nhẹ.

Không biết xấu hổ sao?
Xã hội bây giờ, dễ xấu hổ có thể tìm được vợ sao?
Anh vừa nghĩ vừa đuổi theo cô.

Nghe tiếng bước chân phía sau, Thẩm Hạ Lan cũng cười lên, chỉ cần có anh bên cạnh, núi đao biển lửa cô đều nguyện tiến lên.

Lúc hai người tới lều của Dao Lạc, Dao Lạc đã chuẩn bị xong rồi, hơn nữa còn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhìn có vẻ rất trong sáng thánh thiện.

Còn Hàn Hi Thần thì mặc vest, càng thêm tô điểm cho dáng người anh ta, thu hút ánh nhìn người đối diện.

Hai người trai tài gái sắc, chói mắt đến mức khiến người khác nhìn không rời mắt.

Diệp Ân Tuấn cầm khung vẽ của Thẩm Hạ Lan tới, đặt sẵn giấy vẽ lên.

Tình cảm giữa Dao Lạc và Hàn Hi Thần biểu lộ rất tự nhiên chân thành, không chút che giấu.


Hai người họ không có hỏi tư thế đẹp nhất, Hàn Hi Thần trực tiếp ôm lấy Dao Lạc †ừ phía sau, đặt cằm mình lên vai Dao Lạc, dáng vẻ yêu thương không muốn xa rời kia, thật sự khiến người ta cảm nhận được tình yêu tha thiết quyến luyến không rời.

Ánh mắt Dao Lạc dịu dàng, vẻ mặt bình thản, cả người đều là hơi thở tình yêu, tùy ý Hàn Hi Thần ôm.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy giây phút này thật đẹp, cô nhanh chóng đặt bút vẽ lại.

Diệp Ân Tuấn không tiện quấy rầy cô, anh quay về lầu của mình cất kỹ bức tranh trong tay.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Hạ Lan vẽ tranh cho anh, anh nên cất giữ kỹ.

Trạm Dực thấy Diệp Ân Tuấn đi ra, liền gọi anh qua một bên, nhỏ giọng nói: “Tôi phái người đi điều tra, người của Phương Nghị trước kia bị Hàn Hi Thần khống chế, sau khi mọi người rời đi không lâu thì bỗng biến mất, không biết có phải Phương Nghị giở trò quỷ hay không.


“Trừ ông ta ra còn có thể có ai?”
Ánh mắt Diệp Ân Tuấn lạnh lùng.

Anh nhìn Hàn Hi Thần ở trong lều, không đi quấy rầy tâm trạng tốt bây giờ của anh ta.

Trạm Dực thở dài một hơi nói: “Phương Nghị này thật không phải là người a, trước không nói Hàn Hi Thần có phải con ruột ông ta không, dù sao họ cũng sống bên nhau ba mươi năm.

Thời gian ba mươi năm, nuôi một con chó cũng có tình cảm, càng nói gì là người.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận