Cục Cưng Có Chiêu


“Cảm ơn bà chủ, tôi sẽ nói cho cô biết tất cả những gì tôi biết, nhưng tôi cũng mong hai người có thể giúp tôi mang tro cốt của con trai tôi về được không? Tôi không có khả năng tự mình làm việc này, trừ khi tôi làm theo ý của Quốc chủ, nhưng tôi thực sự không thể làm hại trại chủ và bà chủ được.”
Trương Linh là người Trương Gia Trại, bà ta đã mất mát quá nhiều vì Trương Gia Trại, giờ đây không dễ gì trại chủ của Trương Gia Trại mới xuất hiện, bà ta không thể phản bội anh.

Nhưng bà ta cũng là một người mẹ, không thể để con trai mình chết không được yên nghỉ, nên chỉ có thể đặt hết hy vọng vào Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn.

“Tôi hứa với bà.”
Thẩm Hạ Lan không nói chuyện, đây là chuyện giữa Diệp Ân Tuấn và Trương Linh.

Mặc dù cô là vợ Diệp Ân Tuấn và cũng có thể đồng ý với Trương Linh, nhưng cô vẫn cảm thấy Diệp Ân Tuấn nói thì tốt hơn.

Quả nhiên, Diệp Ân Tuấn hiểu cô, anh lạnh nhạt lên tiếng.

Có được sự bảo đảm của Diệp Ân Tuấn, Trương Linh thở phào nhẹ nhõm, bà ta không còn lo lắng gì nữa.


Bà ta nói: “Tôi biết chú hai Hoắc đang ở đâu, tôi có thể đưa hai người đến đó.”
Thẩm Hạ Lan đột nhiên trở nên kích động.

“Chú hai đang ở nước T sao?”
“Không phải, chú hai Hoắc ở đây.”
Thẩm Hạ Lan nghe Trương Linh nói thế thì sửng sốt, nhưng Diệp Ân Tuấn lại không ngạc nhiên.

“Có gần đây không?”
Trương Linh gật đầu nói: “Ừ, ở gần đây.”
Thẩm Hạ Lan ngẩn người.

Cô không ngờ mình và chú hai lại ở gần nhau như vậy nhưng vẫn mãi không có tin tức và tung tích của chú hai, chắc chú hai sốt ruột biết bao.


“Ở đâu?”
Vẻ mặt Thẩm Hạ Lan có chút kích động.

Trương Linh nói: “Đi theo tôi.”
Diệp Ân Tuấn nắm chặt tay Thẩm Hạ Lan, anh biết Thẩm Hạ Lan rất muốn gặp Hoắc Chấn Ninh, nhưng anh cũng sợ Thẩm Hạ Lan sẽ không chịu nổi sau khi nhìn thấy tình cảnh của Hoắc Chấn Ninh.

“Hạ Lan, em nghe anh nói này, cho dù lát nữa có nhìn thấy gì thì em cũng phải giữ bình tĩnh.”
Trước đây Thẩm Hạ Lan đã đặt ra rất nhiều giả thiết, nhưng khi nghe Diệp Ân Tuấn nói như vậy khiến cô không khỏi sửng sờ, trong lòng đau nhói.

Diệp Ân Tuấn nói như vậy thì chắc chắn tình hình không mấy lạc quan, cô sợ mình sẽ không chịu nổi, nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Diệp Ân Tuấn, Thẩm Hạ Lan bỗng thấy ấm áp trong lòng, cô cũng dần dần bình tĩnh lại.

“Em biết rồi.”
Cô khẽ nói, nhưng giọng điệu rất kiên định.

Sau đó Diệp Ân Tuấn nói với Trương Linh: “Đi thôi.”
Trương Linh đưa Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ra khỏi Trương Gia Trại, không ai ngăn cản họ, một là vì Diệp Ân Tuấn đã ra lệnh, hai là vì Trương Linh ăn mặc rất kỹ nên không ai nhận ra bà ta..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận