Cục Cưng Có Chiêu


“Ừm.”
Mùi nước tiểu khắp nơi khiến Thẩm Hạ Lan khó thở, cô cảm thấy trong lúc đang nói chuyện thì mùi khai xộc vào miệng, thuận theo hơi thở chui xuống dạ dày, khiến cô kinh tởm muốn phun hết thức ăn đã ăn vào ban ngày ra ngoài, nhưng bây giờ Diệp Ân Tuấn đang lo lắng, Trương Linh còn đang đứng phía sau, cô không thể vô dụng như vậy.

Thẩm Hạ Lan kìm nén cảm giác muốn nôn, cô tiến lên từng bước, cẩn thận đi theo Diệp Ân Tuấn, tuy rằng cố hết sức không nhìn dưới chân mình nhưng đáng tiếc là càng đi càng ít chỗ để đặt chân xuống.

Nhìn đống phân và nước tiểu hỗn độn ở đây, Thẩm Hạ Lan rốt cuộc cũng không nhịn được nôn khan, sắc mặt Trương Linh cũng không khá hơn chút nào.

Diệp Ân Tuấn vỗ nhẹ vào lưng Thẩm Hạ Lan, ánh mắt mang theo vẻ thương tiếc và xót xa.

Đúng lúc này, âm thanh của dây xích sắt trượt trên mặt đất truyền đến, khiến Thẩm Hạ Lan nhịn lại cơn nôn mửa, toàn thân căng thẳng.

“Ai đó?”
Diệp Ân Tuấn bỗng căng thẳng, anh lập tức bảo vệ Thẩm Hạ Lan phía sau, sự hoảng sợ này đã hình thành một hành động vô thức, khiến Thẩm Hạ Lan thấy rất cảm động.

Khi một người đàn ông coi việc bảo vệ bạn như một bản năng, vậy có thể nói ra điều gì?

Một người đàn ông như vậy sao có thể không yêu cho được?
Thẩm Hạ Lan nắm chặt cánh tay Diệp Ân Tuấn, nói nhỏ: “Là chú hai đúng không?”
Cô đã nghĩ đến điều tồi tệ nhất, ở đây rất tối và không có một chút ánh sáng nào, nếu không mang theo điện thoại xuống thì họ căn bản không nhìn thấy ánh sáng.

Nếu chú hai sống trong môi trường như vậy quanh năm suốt tháng, Thẩm Hạ Lan không dám nghĩ tiếp.

“Chú hai, cháu là Hạ Lan, con gái của Hoắc Chấn Phong và Tiêu Ái.

Chú có phải là Hoắc Chấn Ninh, chú hai của cháu không?”
Thẩm Hạ Lan biết việc vạch trần mình lúc này là điều không khôn ngoan, bởi vì cô không biết đối phương là kẻ thù hay bạn bè, nhưng bây giờ cô không quan tâm được nhiều như vậy.

Hoắc Chấn Ninh ngẩn người, tựa hồ như đang tiêu hóa lời nói của Thẩm Hạ Lan, lại có vẻ không dám chắc lắm.

Giọng ông ta rất khàn khiến người nghe rất khó chịu, nhưng ông ta hỏi lại một câu: “Cháu là con gái của anh cả sao?”
“Là cháu, chú hai, cháu đến đưa chú về nhà.”

Thẩm Hạ Lan kích động, thậm chí có chút run rẩy.

Diệp Ân Tuấn tiến lên một bước, anh đưa điện thoại về phía đối diện thì nhìn thấy một người bị bị xích lại một chỗ, đang ngồi chồm hổm như một con chó.

Tóc dài đến mức dính bết vào nhau, đen thùi lùi, bốc lên một mùi hôi thối khiến người ta không nhịn được lùi ra sau.

Tóc che mất khuôn mặt vì vậy không nhìn rõ được khuôn mặt ông ta.

Đồ trên người rách tả tơi, thậm chí có chỗ còn nát bét, lộ ra đầy sẹo, vết thương cũ và mới đan xen với nhau khiến người ta kinh hãi.

Thẩm Hạ Lan chỉ mới nhìn một chút thì đã không chịu được nữa, không biết có phải là do ánh sáng hay không mà tóc Hoắc Chấn Ninh đã bạc trắng, có chút chói mắt.

Diệp Ân Tuấn không dám ở đây quá lâu nên bước tới nói: “Chú hai, cháu là Diệp Ân Tuấn, chồng của Hạ Lan.

Cháu sẽ đưa chú ra ngoài, có chuyện gì thì chúng ta ra ngoài rồi nói.”
“Được.”.

ngôn tình sủng
Hoắc Chấn Ninh cũng rất kích động..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận