“Đây là bản đồ cung điện nước T, dì chỉ có thể làm đến đây thôi.”
Thẩm Hạ Lan khá bất ngờ, cô vội vàng nhận lấy rồi cười bảo: “Cảm ơn dì cả.”
“Đi đây!”
Diệp Ân Tuấn kéo cánh tay Thẩm Hạ Lan để cô tránh xa Tiêu Nguyệt, nhưng lại nghe Tiêu Nguyệt nói: “Hạ Lan, Ân Tuấn, nếu có thể, hy vọng hai đứa có thể cứu Phương Nguyên.”
Lông mày Diệp Ân Tuấn lập tức nhíu lại.
“Bà không cảm thấy yêu cầu này có chút quá đáng sao?”
Âm thanh Diệp Ân Tuấn lạnh lẽo như khối băng.
Thẩm Hạ Lan lại kéo tay anh nói: “Đừng như vậy, dù sao Phương Nguyên cũng là con trai của dì cả em, nên nếu chúng ta có thể giúp được chuyện này thì cứ giúp đi, dù sao cũng là một mạng người.”
Bà xã cũng đã nói như vậy rồi, Diệp Ân Tuấn còn có thể nói gì nữa chứ? Anh đành im lặng mà đứng ở một bên.
Đôi mắt Tiêu Nguyệt ngân ngấn nước, nhìn Thẩm Hạ Lan, thấp giọng nói: “Hạ Lan, dì biết mọi người đều không thích dì, dì cũng biết chị gái là người như thế nào, có lẽ cả đời này dì cũng không thể trở thành người phụ nữ như chị ấy.
Chị ấy cao quý, có nguyên tắc có điểm mấu chốt, còn dì thì ích kỷ, luôn chỉ nghĩ cho bản thân.
Nếu như dì là mọi người thì dì cũng sẽ chẳng thèm làm bạn với người như mình.
Nhưng mà dì đã là người như vậy, từ nhỏ đến lớn, dì không biết nên tin tưởng ai, dì chỉ có thể trông cậy và tin tưởng vào bản thân mà thôi.
Cho nên, dì đã từng không thẳng thắn với hai con, dì cảm thấy rất có lỗi.
Hiện nay, hai con đề phòng dì như vậy thì dì cũng không thể nói gì, giờ đây, dì chỉ xin hai con nhất định hãy cứu Phương Nguyên ra được không?”
Vừa nãy còn chỉ là thỉnh cầu, giờ đã là nhất định rồi, Diệp Ân Tuấn cau mày, vừa định nói gì đó thì Thẩm Hạ Lan đã nói: “Dì cả, chúng con sẽ cố hết sức, nhưng mà dì cũng biết đấy, có một số việc đến bản thân chúng con cũng không dám đảm bảo, muốn che chở một người không hề đơn giản như vậy.
Nếu dì đã khăng khăng như thế thì con đành nhận lời với dì, chúng con sẽ cố gắng hết sức, nhưng thật không thể cam đoan kết quả.”
Có một số việc mà trong lòng mọi người đều biết rõ, Tiêu Nguyệt đã nói đến mức này, tất nhiên Thẩm Hạ Lan không muốn để Diệp Ân Tuấn lại tức giận nổi nóng, cũng không hi vọng mâu thuẫn giữa hai người tăng thêm, cho nên chỉ có thể nói hết những lời mà Diệp Ân Tuấn muốn nói ra.
Thẩm Hạ Lan có thể nói những lời như vậy, nhưng nếu là Diệp Ân Tuấn nói thì chưa chắc Tiêu Nguyệt có thể tiếp thu được, đây chính là sự khác biệt giữa cháu gái và cháu rể.
Tiêu Nguyệt khẽ gật đầu, trầm tư một lát rồi khẽ nói: “Vậy thì dì nhờ các con vậy.”
Sau khi Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn trở về phòng, Diệp Ân Tuấn hơi thở dài nói: “Em ấy, em đối với Tiêu Nguyệt quá tốt rồi, bà ấy còn giấu diếm chúng ta rất nhiều chuyện.”
“Em biết, nhưng bà ấy nói cũng đúng mà, hoàn cảnh sống từ nhỏ đến lớn khiến bà ấy không có cách nào tin tưởng bất kỳ ai, đây là cách để bà ấy tự vệ.
Anh thương em nên mới nhận ra bà ấy không chân thành với em, thật ra, nếu nói ra thì có lẽ bà ấy đã làm rất tốt rồi.”
Thẩm Hạ Lan khiến Diệp Ân Tuấn cảm thấy hơi buồn bực.
“Em ấy, em quá khoan dung với người thân của mình rồi.”.